[toc:ul]
1.Tác giả:
2.Tác phẩm:
=> Khởi nguồn nỗi nhớ và cảm nhận của “Tôi” trên đường tới trường
=> Cảm nhận của “Tôi” lúc ở sân trường
=> Cảm nhận của “Tôi” khi ở trong lớp học
Những điều đã gợi lên trong lòng nhân vật "tôi" kỉ niệm về buổi tựu trường đầu tiên: thời tiết cuối thu, lá ngoài đường rụng nhiều và trên không có những đám mây bàng bạc. nhiều, trên không có những đám mây bàng bạc. Mấy em nhỏ rụt rè núp dưới nón mẹ lần đầu tiên…
Đọc toàn bộ câu chuyện, ta thấy, những kỉ niệm này được nhà văn diễn tả theo trình tự không gian và thời gian.
Những hình ảnh, chi tiết chứng tỏ tâm trạng hồi hộp, cảm giác bỡ ngỡ của nhân vật “tôi” khi :
Cùng mẹ đi trên đường tới trường:
=>Báo hiệu sự thay đổi trong nhận thức bản thân, cảm thấy mình lớn lên, có ý thức trong việc học hành.
Khi nghe gọi tên và rời bàn tay mẹ:
=>Sự chuyển biến tâm lí của nhân vật.
Khi ngồi trong lớp đón giờ học đầu tiên:
=>Những suy nghĩ, tình cảm cậu bé cho thấy cậu là người có tâm hồn yêu thiên nhiên, yêu bạn bè, trường lớp, trân trọng việc học hành.
Những thái độ, cử chỉ của người lớn:
=>Tất cả cho thấy, người lớn đều dành một tình yêu thương, quan tâm đến con em mình trong ngày đầu tựu trường, để tạo ấn tượng tốt đẹp và giúp các em cảm thấy an tâm, vui vẻ trong lần đầu tiên đi học.
Những hình ảnh so sánh được nhà văn sử dụng trong truyện ngắn “tôi đi học” là:
=> ý thức về sự trưởng thành, tự lập thoáng xuất hiện
=>cảm nhận rõ ràng vẻ đẹp, sự oai nghiêm của ngôi trường
=> sự non nớt, ngỡ ngàng, và cả những khao khát vươn xa của học trò.
=> Như vậy, bằng cách sử dụng phép so sánh, tác giả đã khiến câu văn thêm sinh động, giàu sức gợi tả, thể hiện những cảm nhận trong lòng của nhân vật về thiên nhiên và mọi người xung quanh được rõ ràng và cụ thể hơn.
Đặc sắc nghệ thuật của truyện ngắn này là:
Theo em, sức hút của tác phẩm được tạo nên từ:
Câu chuyện được tái hiện qua sự hồi tưởng của tác giả đồng thời cũng là nhân vật tôi. Bằng biện pháp nghệ thuật kể chuyện kết hợp miêu tả , truyện đã diễn tả dòng cảm xúc của nhân vật, tức là cái tôi trữ tình, rất trong trẻo, sinh động về ngày đầu tiên đi học.
Từ thực tại của đất trời cuối thu (thời gian mở đầu năm học), tác giả nhớ về dĩ vãng, về “những kỉ niệm mơn man của buổi tựu trường” đầu tiên trong đời mình. Dòng cảm xúc về kỉ niệm ấy được nhân vật “tôi” nhớ lại theo trình tự thời gian. Đầu tiên là sự háo hức, cảm thấy lòng mình thay đổi, như đã lớn lên, trang trọng và đứng đắn hơn lúc trên đường theo mẹ đến trường; là nỗi e sợ, phải đứng nép vào mẹ khi đứng dưới sân trường; thật sự lúng túng, xúc động khi nghe tiếng trống trường vang lên; ngơ ngác khi nghe gọi đến tên mình và cảm thấy mọi thứ như vừa quen vừa lạ khi ngồi trong lớp học. Tác giả tả cảnh mọi người vào trong lớp, vừa có gì lạ lẫm mà cũng tràn đầy háo hức, vừa lo lắng nhưng cũng rất thân quen để cùng khám phá một không gian mới, nơi có bàn ghế, bạn bè, thầy cô. Tác giả kết thúc bằng sự miêu tả một hình ảnh rất đẹp: “Một con chim non liệng đến đứng trên bờ cửa sổ, hót mấy tiếng rụt rè rồi vỗ cánh bay cao”.
Những kỉ niệm về ngày đầu tiên đến trường, chắc hẳn sẽ là những kỉ niệm rất đẹp trong kí ức cuộc đời của mỗi người về thuở ban đầu rụt rè và nhút nhát. Chính mái trường và thầy cô ngày xưa đó đã chắp cánh và cho ta thêm sức mạnh để bay tới những phương trời xa xôi ngày hôm nay.
Có lẽ, trong cuộc đời học sinh, buổi khai giảng đầu tiên để lại trong tôi nhiều ấn tượng nhất.
Tôi còn nhớ như in, đó là một buổi sáng mùa thu nắng chan hòa, xen lẫn những làn gió thu nhè nhẹ. Tôi ăn mặc gọn gàng trong bộ quần đen áo sơ mi trắng được bố đưa tới trường dự buổi lễ khai giảng. Vừa đến cổng trường, tôi đã cảm nhận sự vui tươi của buổi lễ. Từ phía xa, tôi đã nghe tiếng loa phóng thanh mở những ca khúc về thầy cô, về bạn bè về tuổi học trò. Bước vào cổng trường, một khung cảnh ngày lễ hiện ta trước mặt tôi thật rực rỡ. Trên sân khấu những chậu bông được xếp thành hàng đủ loại hoa đủ sắc màu. Trên các bồn hoa, những cánh mười giờ cũng đang khoe sắc trong ánh bình minh. Trên các dãy lớp, cờ đỏ sao vàng bay phấp phới. Giữa sân trường các anh chị tung tăng vui đùa. Còn những đứa trẻ vào lớp một như tôi ai cũng e dè, bỡ ngỡ nên cứ núp vào lưng bố mẹ.
Buổi khai giảng đầu tiên cũng đã đến, bố dắt tôi vào chỗ rồi trở về chỗ ngồi của phụ huynh. Từ trên sân khấu, cô hiệu trưởng mặc chiếc áo dài tím, nở nụ cười tươi và đọc bài khai mạc năm học mới. Một hồi trống vang lên, báo hiệu một năm học mới băt đầu. Vừa nghe tiếng trống, tim tôi như đập mạnh hơn, hồi hộp hơn và có điều gì đó đang thúc dục mình phải cố gắng cho năm học mới.
Kết thúc buổi lễ, tôi vào nhận lớp và cô chủ nhiệm. Nhìn thấy tấm bảng “Lớp 1A” tôi hào hứng bước vào, đó là lớp học khang trang với ba dãy bàn ghế còn mới tinh. Cuối lớp có đầy đủ các đồ dùng học tập, trên bảng có ghi dòng chữ “chào mừng các em bước vào lớp một” bằng những nét chữ tinh tế, đẹp đẽ. Lòng tôi bỗng cảm thấy tự hào và cảm nhận được sự đón tiếp nồng hậu của các thầy cô đối với một thế hệ học sinh mới…
Sau khi nhận lớp, nhận cô giáo chủ nhiệm, chúng tôi chạy ùa ra cổng, nơi mà bố mẹ vẫn đang đứng đợi để đón chúng tôi về. Trên đường về, tôi kể cho bố nghe về ngày khai giảng đầu tiên, đó là ngày khai giảng đầy ấn tượng mà tôi sẽ nhớ mãi.