Bài văn mẫu lớp 8: Kể cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo

Đề bài: Nếu là người chứng kiến cảnh lão Hạc kể chuyện bán chó với ông giáo trong truyện ngắn của Nam Cao thì em sẽ ghi lại câu chuyện này như thế nào?

Bài làm

Trong cuộc đời chúng ta, có những câu chuyện chỉ vô tình nghe được thôi cũng khiến ta ghi nhớ suốt đời. Cuộc đời tôi cũng như vậy, một lần tình cờ nghe được câu chuyện lão Hạc kể việc bán chó với ông giáo đã khiến tôi ghi nhớ đến tận bây giờ - khi mà tôi đã gần đất xa trời lắm rồi.

Tôi sinh ra trong một gia đình nghèo khó trong làng. Nhìn con nhà người ta được đi học đàng hoàng, tôi thèm lắm nhưng trường học là nơi quá xa vời với tôi. May mắn thay họ hàng nhà tôi có người dạy học, người làng gọi là ông giáo. Ông giáo chuyển về sống gần nhà tôi, thế là tôi được theo ông học chữ. Cứ khi nào nhà hết việc là tôi lại chạy sang nhà ông, phụ giúp cả việc vặt trong nhà nên hai vợ chồng ông đều quý mến.

Một hôm, tôi đang giúp bà giáo vài việc linh tinh dưới bếp thì nghe tiếng lão Hạc. Lão Hạc chính là lão nông dân già đáng thương nhất ngôi làng này, vợ mất sớm, con trai lão vì nghèo không lấy được vợ bỏ đi làm đồn điền cao su mãi không thấy về. Lão thui thủi sống với con chó Vàng, vừa làm thuê vừa chờ con về. Bố mẹ tôi hay bảo nhau lão có mảnh vườn rộng, bán quách đi cho đỡ khổ mà lão cứ cố giữ để con về thì trao cho anh ta. Tôi ít tiếp xúc nhưng lão hay sang nhà ông giáo, hiểu được ít nhiều, tôi cũng thương lão. Ông giáo bảo lão ốm, không đi làm thuê nên thành ra tôi cũng ít gặp lão hơn.

Vậy mà chẳng có mấy ngày, hôm nay lão tiều tụy quá. Dáng đi thất thiểu, da thì xanh xao, vàng vọt, gương mặt sầu khổ, trán dường như lại thêm nhiều nếp nhăn. Nhìn lão tôi càng thấy thương lão hơn. Trông dáng vẻ ấy, hẳn lão lại có chuyện không vui. Đời lão có được mấy chuyện vui bao giờ. Tôi thầm nghĩ vậy và nghe tiếng lão:

- Cậu Vàng đi đời rồi, ông giáo ạ!

Cả tôi lẫn bà giáo đều bất ngờ, ông giáo thì ngạc nhiên hỏi ngay:

- Cụ bán rồi?

- Bán rồi! Họ vừa bắt xong – Tôi nghe giọng lão Hạc nghèn nghẹn

Lão chỉ nói vậy rồi cố tỏ ra vui vẻ, nhưng nụ cười kia có khác gì đang mếu. Hai mắt ầng ậng nước không che giấu được tâm trạng của lão. Ai mà chẳng biết lão yêu quý con Vàng như thế nào. Ông giáo chờ một lát, lại hỏi:

- Thế nó cho bắt à?

Tôi giật mình thấy lão Hạc thay đổi hẳn, mặt lão đột nhiên co dúm lại, những vết nhăn xô lại với nhau, ép cho nước mắt chảy ra. Cái đầu lão ngoẹo về một bên và cái miệng móm mém của lão mếu như con nít. Lão hu hu khóc...

- Khốn nạn... Ông giáo ơi! Nó có biết gì đâu! Nó thấy tôi gọi thì chạy ngay về, vẫy đuôi mừng. Tôi cho nó ăn cơm. Nó đang ăn thì thằng Mục nấp trong nhà, ngay đằng sau nó, tóm lấy hai cẳng sau nó dốc ngược nó lên. Cứ thế là thằng Mục với thằng Xiên, hai thằng chúng nó chỉ loay hoay một lúc đã trói chặt cả bốn chân nó lại. Bấy giờ cu cậu mới biết là cu cậu chết! Này! Ông giáo ạ! Cái giống nó cũng khôn! Nó cứ làm in như nó trách tôi; nó kêu ư ử, nhìn tôi như muốn bảo tôi rằng: “A! Lão già tệ lắm! Tôi ăn ở với lão như thế mà lão xử với tôi như thế này?”. Thì ra tôi già bằng này tuổi đầu rồi còn đánh lừa một con chó, nó không ngờ tôi nỡ tâm lừa nó!

Lão Hạc kể, kể trong nước mắt cái cảnh đau đớn mà lão phải chứng kiến khi bán con Vàng. Tôi dường như thấy được cảnh đó, khóe mắt cũng bất giác cay cay. Tôi lại nghe tiếng ông giáo an ủi:

- Cụ cứ tưởng thế đấy chứ nó chả biết đâu! Vả lại ai nuôi chó mà chả bán hay giết thịt? Ta giết nó chính là hoá kiếp cho nó đấy, hoá kiếp để cho nó làm kiếp khác.

Đáp lại lời an ủi đó, tôi nghe giọng lão chua chát:

- Ông giáo nói phải! Kiếp cho chó là kiếp khổ thì ta hoá kiếp cho nó để nó làm kiếp người, may ra có sung sướng hơn một chút... kiếp người như kiếp tôi chẳng hạn...

Rồi ông giáo và lão đều bùi ngùi về kiếp người khốn khổ của chúng tôi. Ở cái làng này, dưới cái thời này, có kiếp mấy ai sung sướng đâu. Kiếp lão Hạc, ông giáo và bao người khác, ai cũng khổ cả. Lão Hạc cười rồi lại ho sòng sọc. Ông giáo đề nghị lão ở chơi để ông đi luộc mấy củ khoai lang, thêm ấm nước chè, thuốc lào thế là sướng. Lão cũng cười gượng nhưng nghe đã hiền hậu lại. Tôi đang nghĩ có lẽ lão sẽ khá hơn, định bụng đi rửa khoai giúp ông giáo thì nghe lão nói:

- Nói đùa thế, để khi khác ông giáo ạ?... Cảm ơn ông có lời nhưng tôi còn muốn nhờ ông giáo một việc...

Mặt lão nghiêm trang lại...

- Ông giáo để tôi nói... Nó hơi dài dòng một tí.

Lão ngồi, chầm chậm kể, kể việc nhờ ông giáo trông nom hộ mảnh vườn, viết văn tự nhượng cho ông giáo; khi nào con lão về thì nó sẽ nhận vườn làm, nhưng văn tự cứ để tên ông giáo. Lão nhờ cả việc gửi tiền lão để dành và bán để lỡ có chết thì ông giáo và hàng xóm giúp làm ma. Tôi nghe mà không cầm được nước mắt, vừa hốt hoảng, vừa thương lão.

Lão Hạc ra về mà tôi vẫn bần thần và nghe văng vẳng tiếng lão. Một lão nông dân thật thà thương con như thế mà khốn khổ biết chừng nào! Sau này, lão mất, nhìn con cháu học lại tác phẩm kể về câu chuyện thật ngày xưa tôi vẫn vừa thương vừa phục lão vô cùng.

Tìm kiếm google:

Xem thêm các môn học

Bài văn mẫu 8


Đia chỉ: Tòa nhà TH Office, 90 Khuất Duy Tiến, Thanh Xuân, Hà Nội
Điện thoại hỗ trợ: Fidutech - click vào đây
Chúng tôi trên Yotube
Cùng hệ thống: baivan.net - Kenhgiaovien.com - tech12h.com