Bài văn mẫu lớp 8: Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn

Đề bài : Kể về một lần em mắc khuyết điểm khiến thầy, cô giáo buồn

Bài làm

Là con người ai trong chúng ta cũng từng mắc phải những sai lầm, những nuối tiếc để mà sau này ta vẫn nói mãi “Giá như..”. Dù đã qua nhiều năm tôi vẫn luôn nhớ mãi về những lỗi lầm của bản thân khiến cô giáo năm ấy buồn lòng, người học trò cô luôn kì vọng lại khiến cô thất vọng..

Trong lớp tôi, tôi vốn được biết đến là một học sinh giỏi Văn, điểm môn Văn luôn khiến các bạn trầm trồ, những bài văn của tôi luôn được cô giáo đọc làm mẫu cho các bạn. Cô giáo cũng luôn tự hào về tôi, cô hay nói với các bạn : “ Các con phải hãy luôn phấn đấu như bạn Quỳnh nhé ” hay “ Môn Văn các con khó khăn gì thì hỏi Quỳnh nhé, bạn ấy học Văn rất tốt đấy ”. Tôi cũng luôn lấy làm tự hào về bản thân lắm, nhưng dần dần tôi lại sinh ra cái tính tự kiêu, nghĩ rằng bản thân chẳng cần chăm chỉ như các bạn mà  kết quả vẫn tốt hơn. Tôi bắt đầu chểnh mảng dần việc học, không chăm học bài cũ như trước, cũng chẳng hang hái mỗi khi cô gọi lớp phát biểu, dần dần từng chút một cho đến ngày hôm đó..

Tôi nhớ rõ hôm đó là một ngày mùa đông lạnh và âm u, cô giáo cho cả lớp làm bài kiểm tra, một bài kiểm tra trước khi nghi Tết. Tôi nghĩ bản thân không phải đứa trẻ duy nhất háo hức mong chờ đến Tết. Đến cái khoảng thời gian này bản thân lại nôn nao, bắt đầu nghĩ xem Tết này sẽ được đi đâu chơi, sẽ được mua quần áo mới như thế nào, rồi được bao nhiêu lì xì. Trong  lớp tôi chẳng còn mảy may để ý đến những lời cô giáo giảng. Hôm đó trước ngày kiểm tra, tôi định lấy sách vở ra xem chút chút nhưng rồi lại nghĩ : “ Bài này cô từng giảng rồi mà, mai nhớ là viết được. Ở lớp cũng có bạn không học đó thôi, mình học tốt hơn chẳng lẽ lại không làm được bài ”. Nghĩ vậy tôi buông hết sách vở, trùm chăn xem phim hoạt hình. Mùa đông thế này được cuộn trong chăn ấm áp xem phim thế này thì còn gì bằng. Những suy nghĩ đó làm tôi chẳng còn nghĩ gì đến bài kiểm tra ngày mai nữa.

Sáng hôm sau, trời lạnh tôi vội vàng chạy vào lớp và chỉ năm phút sau cô giáo bước vào : “ Cả lớp lấy giấy ra làm bài kiểm tra ”. Tôi cũng nhanh chóng lấy giấy bút. Cô từ từ viết đề bài lên bảng. Tôi đọc đề, một chút một chút, con chữ dần hiện ra, ôi sao hoang mang thế này, đề bài này rõ ràng từng học rồi mà sao tôi lại chẳng nhớ gì cả. Các bạn xung quanh đã bắt đầu viết rồi mà tôi vẫn còn loay hoay cố nghĩ xem phải bắt đầu từ đâu. Tôi chẳng thể nhớ gì cả. À thôi chết rồi, hôm cô giáo giảng đề bài này đầu óc tôi còn đang mơ màng nghĩ về những ngày Tết sắp đến cơ mà. Chẳng một lời giảng nào của cô đi vào đầu tôi cả. Cô giáo bắt đầu chú ý đến tôi vì bình thường lúc này là tôi đã chăm chú viết rồi. Tôi lo lắm, tôi bắt đầu toát mồ hôi dù bên ngoài trời đang rất lạnh. Đã hai mươi phút trôi qua mà tôi còn chưa viết nổi ba dòng nữa. Tiếng đồng hồ cứ trôi từng giây nghe rõ mồn một trong cái không gian tĩnh mịch của giờ kiểm tra. Vẫn đang vò đầu bứt rứt thì tôi chợt nảy ra một ý nghĩ mà trước nay tôi chưa từng nghĩ tới ; “ dùng tài liệu”. Ý nghĩ vừa nảy lên tôi vội đưa tay trái lần mò trong ngăn bàn. À đây rồi quyển vở Văn hay bị cong ở mép. Lật giở vội vàng tìm bài văn đã học, thật may tôi tìm thấy bài văn ngay sau mấy cái lật vở. Mừng thầm trong lòng tôi bắt đầu chép, một loáng đã được trang rưỡi. Cố lên chỉ chút nữa thôi là xong bài, nghĩ thế tôi lại hang hái chép tiếp. Nhưng rồi bỗng nhiên tôi giật bắn mình bởi tiếng của cô giáo : “ Quỳnh ! Em đang làm gì vậy ? ” Tim tôi lúc đó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Tôi ngước lên cô đã đứng bên cạnh tôi từ lúc nào. Đầu óc tôi trống rỗng, tôi không biết phải làm gì cả. Cô nghiêm mặt : “ Đưa tôi cuốn vở trong ngăn bàn của em và lập tức nộp bài cho tôi ”. Tôi chưa bao giờ thấy cô giận dữ như thế. Các bạn bắt đầu lao xao bàn tán. Rồi bỗng một giọt, hai giọt, tôi bắt đầu khóc. Đưa bài kiểm tra còn dang dở cho cô, tôi càng khóc to hơn. Giờ kiểm tra đáng xấu hổ nhất của tôi kết thúc như thế.

Buổi học hôm ấy trôi qua thật nặng nề. Tim tôi lại một lần nữa như ngừng đập khi cô nói : “ Quỳnh ! Cuối giờ ở lại gặp cô !”. Cuối buổi học hôm đó sau khi chờ các bạn về hết, tôi cất từng bước chân nặng nề đi lên đứng cạnh bàn giáo viên. Tôi chẳng dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ biết cúi gằm mặt xuống. Cô cất tiếng :  “ Em có biết hôm nay cô thất vọng như thế nào không? Cô luôn tự hào về khả năng học Văn của em vậy mà hôm nay em lại quay cóp trong chính giờ kiểm tra môn này !” Tôi chẳng thể thanh minh một lời nào vì rõ ràng tôi đã sai rồi. Nhưng rồi cô giáo lại tiếp lời : “ Trong đời ai cũng có lúc mắc những sai lầm nhưng quan trọng và bản thân đối mặt với nó như thế nào. Đây là lần đầu tiên và cô hi vọng đây là lần cuối cùng. Đừng khiến cô thất vọng nữa ”. Tôi lí nhí xin lỗi cô và hứa lần sau sẽ không như thế nữa.

Trên đường đi học về tôi khóc như mưa, chưa bao giờ bản thân lại hối hận về một việc gì như thế. Sau ngày hôm đó tôi quyết tâm chấn chỉnh bản thân, cố gắng học tập thật tốt để chuộc lại lỗi lầm của mình và để không khiến cô phiền lòng một lần nào nữa.

Lỗi lầm ngày đó đã trở thành bài học mà tôi ghi nhớ mãi về sau này, sự ân hận vì làm cô giáo thất vọng cũng vẫn luôn khiến tôi day dứt mỗi khi nhớ lại. Bây giờ gặp lại cô của ngày đó tôi nhất định sẽ lại nói xin lỗi và cảm ơn cô lần nữa. Xin lỗi vì đã khiến cô phiền lòng và cảm ơn vì ngày đó cô đã tha thứ cho tôi, cô đã cho tôi một bài học sâu sắc cho suốt quãng đời sau này.

Tìm kiếm google:

Xem thêm các môn học

Bài văn mẫu 8


Đia chỉ: Tòa nhà TH Office, 90 Khuất Duy Tiến, Thanh Xuân, Hà Nội
Điện thoại hỗ trợ: Fidutech - click vào đây
Chúng tôi trên Yotube
Cùng hệ thống: baivan.net - Kenhgiaovien.com - tech12h.com