Bài văn tự sự lớp 8: kể lại những kỷ niệm ngày đầu tiên em đi học

Bài văn tự sự lớp 8: kể lại những kỷ niệm ngày đầu tiên em đi học. Đây là đề số 1 trong bài viết tập làm văn số 1 của chương trình ngữ văn lớp 8. Dạng bài viết này là dạng văn tự sư. Mời các em học sinh và bạn đọc tham khảo

[toc:ul]

Bài mẫu 1: Kể lại những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học

Mẹ đứng nhìn chúng tôi một lúc mới yên tâm quay người, trở về nhà. Mái trường tiểu học này tôi đã đi qua nhiều lần nhưng hôm ấy là lần đầu tiên được đặt chân vào và ngắm nhìn nó một cách toàn diện. Ngôi trường rộng lớn, khang trang và đẹp đẽ

Bài làm tham khảo

Đã bao năm tháng trôi qua kể từ ngày đầu tiên đi học. Bạn có bao giờ nghĩ lại ngày trọng đại mà thiêng liêng ấy? Có bao giờ thấy lòng mình bồi hồi hoài niệm về cảm giác ngày hôm ấy? Tôi luôn vô tình nhớ lại ngày đầu tiên đi học mỗi khi đi qua con đường quen thuộc. Những kỉ niệm về ngày hôm ấy dường như vẫn còn in đậm trong tâm trí tôi.

Đó là một buổi sáng mùa thu, trời cao và trong xanh. Khi ông mặt trời vừa lấp ló đằng Đông, tôi đã vội vàng thức dậy sau một đêm đầy lo lắng và mong đợi. Cả tối hôm trước, tôi cứ bám lấy mẹ, ríu rít bày tỏ cảm xúc về ngày trọng đại trong cuộc đời mình. Mẹ đã gấp gọn bộ đồng phục từ đêm qua, tôi làm vệ sinh, ăn sáng và tự hào khoác lên mình chiếc áo trắng tinh khôi, chiếc váy kẻ ca – rô đều in lô gô của ngôi trường tiểu học tôi sắp bước chân vào. Nhìn bé gái 6 tuổi đang thắt bím đuôi sam mỉm cười trong gương, tôi thấy mình dường như trưởng thành hơn một chút.

Trường tiểu học ở gần nhà tôi nên mẹ không lấy xe mà dắt tay tôi đến trường. Trên con đường làng quen thuộc, lòng tôi chợt rộn ràng, vui tươi lạ thường. Vẫn con đường mà lũ trẻ chúng tôi ngày ngày chạy đuổi bắt ấy thôi mà cảm giác hôm nay lạ quá. Ánh nắng buổi sáng nhảy nhót trên lá cây, nghịch ngợm nhảy trên vai tôi. Tiếng chim hót líu lo và lá cây rì rào trong gió hòa vào nhau như tấu lên khúc nhạc chào đón tôi đến trường. Trên đường, nhiều bạn nhỏ cũng được bố mẹ dắt tay đến trường như tôi, ánh mắt ai cũng thơ ngây và đầy mong đợi. Mẹ nắm tay tôi, vừa đi vừa chào hỏi người quen trên đường. Các cô, các chú nhìn thấy tôi cũng mỉm cười cổ vũ:

- Con gái lớn quá, chúc con có ngày học đầu tiên thật vui nhé!

Tôi lễ phép cảm ơn rồi lại theo mẹ hướng về phía trường học. Không bao lâu sau, ngôi trường tiểu học sơn màu vàng cổ kính đã xuất hiện trong tầm mắt tôi. Mẹ dắt tay tôi đi về phía cổng, chỉnh lại cặp sách trên vai cho tôi rồi ân cần hỏi han:

- Con có thể tự vào được không?

- Có chứ ạ, con đã hẹn với Mai Anh rồi, mẹ cứ về đi ạ.

Không giống như nhiều bạn khác rụt rè và sợ hãi, tôi chỉ lo lắng một chút nhưng vô cùng kiên quyết, giơ nắm tay nhỏ vẫy vẫy mẹ rồi bước đến gần cổng hơn. Bước qua cánh cổng màu trắng này, một thế giới khác sẽ mở ra, đó là thế giới của tri thức. Khi còn bé, tôi đã nghĩ như vậy, và muốn mình trưởng thành hơn, không dựa dẫm vào bố mẹ mãi nữa. Mai Anh đã đứng bên kia cổng, nhìn thấy tôi liền kiễng chân, gọi lớn. Lúc ấy, tôi đã quay lại nhìn mẹ, mỉm cười thật tươi để đáp lại ánh mắt tự hào và nụ cười hiền từ của mẹ rồi tự mình bước qua cổng.

Mẹ đứng nhìn chúng tôi một lúc mới yên tâm quay người, trở về nhà. Mái trường tiểu học này tôi đã đi qua nhiều lần nhưng hôm ấy là lần đầu tiên được đặt chân vào và ngắm nhìn nó một cách toàn diện. Ngôi trường rộng lớn, khang trang và đẹp đẽ. Trên sân trường, học sinh tụ tập đông đúc, có những bạn nhỏ lần đầu đi học như tôi. Người thì rụt rè đứng nép bên bố mẹ, không chịu buông tay, người thì chạy đi tìm bạn bè mẫu giáo của mình, tung tăng như chú chim chích. Ngoài ra cũng có các anh chị lớp trên, khuôn mặt ai nấy đều vui tươi, vừa đi vừa trò chuyện về ngày nghỉ hè của mình. Tôi và Mai Anh ngưỡng mộ nhìn theo, nói với nhau mấy năm sau chúng tôi cũng sẽ như thế.

Đúng 7 giờ, tiếng trống báo hiệu tập trung vang lên, học sinh lớp 1 chúng tôi theo sự hướng dẫn của các thầy cô, xếp hàng ngay ngắn. Cô hiệu trưởng đọc diễn văn chào đón chúng tôi vào trường rồi đọc danh sách lớp học, tôi và Mai Anh được ở cùng lớp 1A, chúng tôi vui mừng ôm chầm lấy nhau. Sau đó, học sinh lớp nào về lớp ấy, chúng tôi vào lớp, nhìn nhiều gương mặt lạ lẫm không quen, chủ động nở nụ cười làm quen. Không khí lớp học thân thiện hẳn lên. Cô giáo chủ nhiệm giúp chúng tôi làm quen với nhau, sự bỡ ngỡ dần biến mất. Bài học đầu tiên là bài tập đọc, tiếng đọc bài của đám chúng tôi theo sau tiếng đọc rõ ràng, ngọt ngào của cô tạo nên bản nhạc của ngày học đầu tiên, bài học mà sau này tôi vẫn luôn hoài niệm.

Ngày đầu tiên đi học của tôi trôi qua nhẹ nhàng và vui vẻ như thế. Nhiều năm sau này, mỗi khi nhìn thấy các em học sinh rụt rè bên bố mẹ trong buổi học đầu tiên, tôi lại nhớ về mình 8 năm trước, háo hức mà tung tăng giống như một con chim non tò mò và mong đợi vào không gian mà mình sẽ neo đậu suốt 5 năm liền. Kỉ niệm ngày đầu tiên đi học trở thành những kỉ niệm đẹp nhất trong quãng đời học trò của tôi.

Bài mẫu 2: Kể lại những kỷ niệm ngày đầu tiên đi học

Rồi dần dân ngôi trường hiện ra mang trong mình vẻ nghiêm trang dưới nắng thu nhè nhẹ. Tôi lờ mờ nhận ra như vậy vì thấy nó khang trang và to lớn không giống như lớp học mần non mà tôi theo học. Mẹ mỉm cười xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Đến nơi rồi con”.

Bài làm tham khảo

“Ngày đầu tiên đi học

Mẹ dắt em tới trường

Em vừa đi vừa khóc

Mẹ dỗ dành yêu thương...”

Đó là những cảm xúc đầu tiên của tôi khi chuẩn bị vào lớp một. Khi tôi ngân nga bài hát này thì lòng tôi lại nhớ đến những kỉ niệm đẹp của ngày đầu tiên đi học.

Đó là một buổi sang cuối thu êm đềm, bầu trời cao trong xanh có ánh nắng vàng tươi. Hương cúc nở thơm ngào ngạt lan tỏa khắp không gian. Vậy là hôm nay tôi đi học. Tôi nao nao trong lòng những tưởng tượng ngây thơ với tâm trạng một đứa trẻ sắp đối diện với một sự kiện quan trọng. Thực ra lúc đó còn bé, chưa cảm nhận được mấy về ngày khai trường và cũng chẳng biết đó là ngày gì, nhưng thấy sự quan tâm, bận rộn của người lớn phần nào tôi cũng đã nhận ra có cái gì đó quan trọng. Hôm nay mẹ sẽ là người đưa tôi đến trường. Vùng quê tôi không phải ở thành thị, cũng chẳng phải một nơi nào giàu có, đó là một vùng quê mang đầy nét thôn quê và sự dân dã. Trên đường đi học, tôi thấy có rất nhiều các bạn học sinh cùng các bậc phụ huynh. Tôi để ý thấy từng nét mặt lo lắng trên mặt họ, trong đó có cả mấy đứa thường đi chơi với tôi, cùng với sự chu đáo của người lớn giống như mẹ tôi vậy. Điều đó càng làm tôi hiểu thêm về tầm quan trọng của ngày này, nhưng cũng chính vì đó mà khiến tôi càng thêm bận tâm. Tâm hồn tôi bấy giờ nặng trĩu nhưng rồi lại nhẹ nhàng như những cánh hoa tươi rực rỡ trong nắng mai cùng làn gió nhè nhẹ thổi qua, xoa dịu đi cái bồi hồi của tâm trạng. 

Rồi dần dân ngôi trường hiện ra mang trong mình vẻ nghiêm trang dưới nắng thu nhè nhẹ. Tôi lờ mờ nhận ra như vậy vì thấy nó khang trang và to lớn không giống như lớp học mần non mà tôi theo học. Mẹ mỉm cười xoa đầu tôi, nhẹ nhàng nói: “Đến nơi rồi con”. Quả thực tâm trạng tôi mỗi lúc thay đổi. Bây giờ tôi không còn cảm thấy quá sợ nữa nhưng không hiểu sao chân tôi cứ díu lại. Dù vậy nhưng tôi vẫn cố nhảy theo những bước chân của mẹ. Đi được một đoạn thì ngôi trường đã hiện rõ trước mắt. Trước mặt tôi là một cái cổng trường to lớn với những chữ viết lằng nhằng khó hiểu. Xung quanh đó là hàng trăm các bạn học sinh khác cùng với biết bao tâm trạng, suy nghĩ. Bạn thì níu chân mẹ, người thì mếu máo. Chợt có tiếng khóc òa sau lưng tôi, tôi liền chạy lại úp mặt vào mẹ và cũng nghẹn ngào khó tả. Nước mắt tôi đã dưng dưng đến tận cổ họng. Mẹ an ủi tôi cùng những lời nói ngọt ngào, làm tôi lấy lại can đảm lau nhẹ nước mắt và mồ hôi, đứng thẳng người. Cùng lúc đó, có một cô giáo đi lại phía tôi. Tôi ngơ ngác nhìn thì cô nhẹ nhàng cất tiếng nói: “Chị cho cháu vào lớp đi. Đó là lớp của em” Giọng nói ấm ấm, thanh thanh mà ngọt ngào của cô đã khiến tôi không còn cảm giác sợ hãi nữa. Cô nhẹ nhàng nắm tay tôi dắt vào lớp, tôi đi theo sau cô và cảm nhận mùi thơm từ tà áo dài của cô. Bỗng có hồi trống cái vang lên làm tôi giật nảy mình ôm chầm lấy cô giáo. Cô giáo cười, xoa đầu tôi bảo: “Đấy là tiếng trống trường. Trống báo đã đến giờ tập trung rồi”. À, thế ra đấy là tiếng trống trường. Từ trước tôi vẫn chỉ nghe tiếng trống cơm bung bung nhỏ bé của những đêm rằm Trung thu nào đã được nghe tiếng trống trường bao giờ. Sáng ấy, lần đầu tiên tiếng trống trường dội vào lòng tôi – tiếng trống rộn ràng, giục giã, nao nức khiến tim tôi cũng muốn nhảy nhót và lòng tôi hồi hộp muốn khóc lên. Tiếng trống đầu đời đi học ấy – ai ngờ sẽ là nguồn cảm xúc đi theo tôi suốt cuộc đời học tập. Rồi chúng tôi xếp hàng trước lá cờ đỏ sao vàng. Một thầy giáo hô chào cờ rất to. Chúng tôi đứng im phăng phắc mà không hát vì lúc đó hầu hết đều chưa biết bài hát Quốc ca. Chỉ sau đấy vào lớp, tiết học đầu tiên cô giáo mới dạy bài hát Quốc ca. Chúng tôi hát rất say sưa, hát hào hùng, thuộc rất nhanh vì cô giáo bảo để sau này mỗi lần chào cờ chúng tôi sẽ hát dưới cờ chứ không đứng im như hôm nay.

Tôi chẳng rõ mình ngồi trong lớp học từ khi nào, tôi ngước nhìn ra ngoài cửa sổ và tìm hình dáng thân thương của mẹ tôi trong lớp người chen chúc cố gắng dặn dò con cái cẩn thận trước khi ra cổng trường. Mẹ cũng nhẹ nhàng nói với tôi: “Con cố gắng ở lại ngoan nhé, trưa mẹ đón về”. Câu nói ấy của mẹ khiến tôi không còn lo sợ gì nữa. Bỗng tôi lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào khi nãy vang lên. Thì ra cô giáo đang giới thiệu về mình. Thực sự bây giờ trong lòng tôi không còn một mối bận tâm nào nữa, tôi hoàn toàn bình tĩnh và chúng tôi đang bắt đầu làm quen với cô giáo. Các bạn đã hết bỡ ngỡ, bắt đầu đùa nghịch và làm quen với nhau. Bàn ghế thơm mùi gỗ mới, bảng đen, bục giảng, cô giáo, ảnh Bác Hồ... tất cả đều làm tôi tò mò, háo hức. Người bạn ngồi cạnh tôi béo tròn nhưng trắng trẻo và có nụ cười tươi làm quen với tôi. Bạn khoe đã đọc được mấy chữ cô giáo ghi trên bảng. Chúng tôi líu lo nói chuyện được một lúc thì giờ học đã bắt đầu. Cô dặn dò nhiều, đi kiểm tra sách vở và dạy cách cầm bút cho cả lớp. Giọng nói cô trầm ấm và khỏe khoắn làm tôi tin tưởng và không còn sợ hãi nữa. Nắng ghé qua cửa lớp xem chúng tôi học. Những tia nắng ấm như trong truyện cổ tích bà kể hàng đêm. 

Với tôi, nếu không có ngày khai trường đầu tiên đi học chữ – phút đầu tiên được “thưa cô giáo”, lần đầu tiên nghe tiếng trống trường và đứng dưới lá cờ tổ quốc hát quốc ca ấy… tôi sẽ có gì sâu sắc với mái trường và tuổi thơ nhỉ? Những kỷ niệm đẹp đẽ trong ngày khai trường đầu tiên ấy đã góp phần bồi đắp nên tâm hồn thơ của tôi đấy thơ ơi !

Tìm kiếm google:

Xem thêm các môn học

Bài văn mẫu 8


Đia chỉ: Tòa nhà TH Office, 90 Khuất Duy Tiến, Thanh Xuân, Hà Nội
Điện thoại hỗ trợ: Fidutech - click vào đây
Chúng tôi trên Yotube
Cùng hệ thống: baivan.net - Kenhgiaovien.com - tech12h.com