[toc:ul]
Dàn ý
1. Mở bài
2. Thân bài
3. Kết bài
Bài làm
Đó là một buổi tối mùa hè. Ngồi học trong căn phòng nhỏ, em cảm thấy thật nóng bức và ngột ngạt. Khi đáp số của bài toán cuối cùng được chép nắn nót vào vở, em bước ra sân. Một cảm giác mát mẻ, khoan khoái và dễ chịu tràn ngập trong tâm hồn.
Trăng mười bảy nên lên muộn. Giữa màn đêm thăm thẳm, vầng trăng tròn nhỏ và cao vời vợi lơ lửng như một cái đĩa bạc. Ánh trăng vàng nhạt, huyền ảo bao trùm lên cảnh vật quanh em. Trăng soi sáng sân nhà. Trăng soi mình trong đáy giếng. Khi em múc nước rửa mặt, cái gàu vừa chạm xuống mặt nước, bóng trăng liền tan ra, vỡ vụn thành muôn ngàn mảnh li ti, lấp lánh trong gàu nước mát khiến cho em cảm thấy tỉnh táo hẳn. Khu vườn cũng tràn ngập ánh trăng. Những bóng cây tối sẫm, in hình trên măt đất như rải thảm hoa. Gió thổi nhẹ làm cây lá xao động và tấm thảm hoa thay hình đổi dạng liên tục, làm em ngắm mãi không biết chán. Thoang thoảng trong gió mùi hương trái chín. Phải rồi ! Hương ổi đầu mùa đấy. Em bước tới. Dưới bóng trăng, có thể nhìn thấy thấp thoáng những trái ổi tròn lủng lẳng nấp sau lá. Hái trái ổi, đang thưởng thức vị ngọt giòn của nó, em chợt giật mình vì tiếng chim trong vòm lá. Chắc là chú chim này đang ngủ mô đấy. Vừa đoán em vừa búng tay vào mũi mình, tự giễu cợt cái tính nhát gan như thỏ đế. Trong bóng tối, một con ong bay vù ra, vo ve có vẻ rất khó chịu. Nó làm như chính em đã khuấy động giấc ngủ của nó vậy.
Em bước vào sân, vươn vai làm mấy động tác thể dục cho đỡ mệt mỏi. Gió thổi nhẹ. Tiếng xào xạc của vườn cây lẫn trong tiếng kẽo cà kẽo kẹt của rặng tre đầu ngõ. Từ các ngôi nhà trong xóm, ánh điện vẫn thấp sáng trưng. Bây giờ vẫn chưa khuya lắm, có lẽ mọi người đang xem chương trình truyền hình. Tiếng nhạc. Tiếng cười nói. Tiếng gọi của ai đó. Chợt từ ngôi nhà nhỏ của bác An có tiếng khóc của bé Bi. Chắc nó đang ngủ dỡ giấc thì giật mình thức dậy. Tiếng ầu ơ của bác An vang lên. Lời ru trong đêm nghe thật dịu ngọt, sâu lắng, thiết tha. “Ầu ơ... cái ngủ mày ngủ cho ngoan”. Ngủ đi ! Bé Bi ơi ! Màn đêm yên tĩnh thế cơ mà.
Bước vào nhà, em vẫn còn luyến tiếc cái không khí thoáng đãng, mát mẻ của trời đêm. Sau khung cửa sổ, vầng trăng tròn, vàng thắm vẫn lơ lửng trên vòm cao mênh mông. Em chợt thấy yêu vô cùng những hình ảnh quanh mình. Ngôi nhà nhỏ. Ngõ xóm quanh co. Mảnh vườn đầy hoa trái và cả những đêm hè yên tĩnh, mát mẻ này nữa. Giấc ngủ đến từ lúc nào, em cũng không rõ. Chỉ biết trong giấc mơ đêm ấy hiện lên một vầng trăng vàng thắm. Lơ lửng. Lơ lửng,...
Dàn ý
Dàn ý
1. Mở bài
2. Thân bài
3. Kết bài
Bài làm
Vào những ngày đẹp trời, cứ mỗi buổi tối, ông trăng tròn lại xuất hiện trên bầu trời, trên những ngôi nhà cao tầng. Ông trăng bay lơ lửng, tỏa cái nhìn trìu mến xuống thành phố Hà Nội thân yêu.
Buổi tối ngày hôm ấy mới đẹp làm sao. Tôi ra ngoài ban công nhìn ánh trăng tỏa. Trăng tròn vằng vặc từ từ bay lên theo gió. Ánh trăng sáng đến nơi nào, nơi đó cất tiếng hát, tiếng cười vui vẻ. Trăng đêm nay soi sáng khắp đất Việt Nam. Trăng sáng vằng vặc chiếu khắp thành phố, làng mạc, núi rừng, nơi quê hương thân thiết của mọi người. Trăng soi sáng những ống khói nhà máy chi chít, cao thẳm, rải trên đồng lúa bát ngát vàng thơm, cùng với nông trường to lớn, vui tươi. Cũng từ vầng trăng này, làn gió nhè nhẹ, mát rượi tỏa ra làm tuôn chảy những ánh vàng tràn trên phố phường, trải dài khắp thành phố. Tôi nhìn trăng, nhìn mãi, nhìn mãi và nghĩ sự tích chú Cuội ngồi trên cung trăng. Kể ra chú Cuội cũng tài thật, ngồi mãi bên gốc đa của mình mà không đi đâu cả. Nghĩ đến chị Hằng mỗi năm chỉ xuống chơi với các em thiếu nhi một lần vào Trung thu, tôi lại nhớ, nhớ chị lắm! Tôi ước mong chú Cuội sẽ lại trở về sống với con người, chị Hằng sẽ xuống chơi cùng các em vào những ngày mười lăm hàng tháng. Nhưng cái ước mong đó chỉ là ảo ảnh, hi vọng mỏng manh. Trăng dấp dưới giữa muôn vạn vì sao. Ánh trăng óng ánh tỏa trên khắp cành cây, hoa lá để rồi chúng toát ra một màu vàng tươi đẹp. Trăng chiếu xuống dưới đường làm những khuôn mặt thanh niên tươi trẻ hơn. Trăng cũng có một tình yêu vĩnh cửu như con đối với mẹ. Trăng yêu quý trái đất của mình, yêu quý hành tinh của mình, yêu quý những con người thông minh, cần cù sáng tạo, yêu lao động của mình. Hình như trăng đặc biệt yêu quý những em nhỏ đang vui chơi, học hành dưới mái trường mà trăng đã ôm ấp vào tận trong tim. Trăng còn tỏa ánh sáng của mình vào những chậu cây cảnh có nhiều sự sống hơn. Trăng cứ hiện lên trước mắt tôi, không bao giờ dứt ra được trong đêm nay. Tôi mơ mộng, tưởng tượng như trăng đang đến sát bên mình và khẽ nói với tôi:
– Bạn làm gì đấy? Tôi trả lời:
– Tôi đang mơ mộng đây!
Đến khi giật mình trở lại, tôi mới biết đó không phải là trăng, chỉ là tôi tưởng tượng mà thôi. Trăng còn phải đi đây, đi đó xem xét đất nước mình nữa chứ. Sao hôm nay tôi kì lạ đến vậy, cứ mơ mộng tưởng tượng suốt? Vì ánh trăng đêm nay đấy các bạn ạ! Các bạn có thấy trăng đẹp không? Tôi thầm cảm ơn trái đất đã tạo nên vầng trăng đẹp thế này để tôi yêu đời hơn, mơ mộng hơn, học giỏi hơn… Tôi rất sợ, sợ lắm khi trăng bị làm sao đó. Tôi ngồi ngắm trăng cho tới lúc trăng tan dần? Sao trăng lại tan? Tôi tự hỏi tôi. Một đám mây không biết từ đâu đến, chen vào vầng trăng và vầng trăng cùng tan dần. Thế là buổi tối ngày mai, tôi mới gặp lại được vầng trăng. Một ngày dài quá, dài quá, tôi không biết có chịu đựng được hay không? Tôi đang nhìn theo bóng dáng trăng thì mẹ gọi tôi vào ngủ. Tôi không muốn ngủ chút nào nhưng vẫn phải vào. Vào trong chăn, tôi vẫn còn nghĩ đến trăng và thiếp đi lúc nào không biết. Vầng trăng đã đi tận vào trong giấc ngủ, vào tận trong giấc mộng của tôi.
Trăng đêm ấy đã để lại cho tôi nhiều ấn tượng sâu sắc. Dù đã đi đâu rất xa, dù có ở nơi nào đi nữa, nhưng tôi cũng sẽ không bao giờ quên vầng trăng tròn vằng vặc. Tôi sẽ không bao giờ quên.