Soạn văn 11 cực chất bài: Người cầm quyền khôi phục uy quyền

Soạn bài: Người cầm quyền khôi phục uy quyền - ngữ văn 11 tập 2 siêu chất. Nhằm giúp học sinh giảm bớt thời gian soạn bài nhưng vẫn đảm bảo nắm đủ ý, baivan giới thiệu các em tổ hợp bài soạn cực chất: cực ngắn, siêu ngắn và ngắn nhất. Từ đó, học sinh có thêm lựa chọn bài soạn phù hợp với của mình. Soạn Người cầm quyền khôi phục uy quyền cực chất - baivan

[toc:ul]

I. Câu hỏi trong bài học

Câu 1: Phân tích nghệ thuật đối lập hai nhân vật Giăng Van-giăng và Gia-ve qua đối thoại, qua hành động. Nêu ý nghĩa của biện pháp này.

Câu 2: Phân tích những hình ảnh so sánh và ẩn dụ:

- Ở Gia-ve, tác giả đã sử dụng một loạt chi tiết nhằm quy chiếu về một ẩn dụ. Ẩn dụ mà Huy-gô nhằm gợi lên từ hình ảnh Gia-ve là gì?

- Ở Giăng Van-giăng, ta không tìm thấy một hệ thống hình ảnh so sánh quy chiếu về ẩn dụ như ở Gia-ve. Tuy nhiên, qua diễn biến tình tiết dẫn tới đoạn kết, những chi tiết về Giăng Van-giăng có thể quy chiếu về hình ảnh của ai? (Căn cứ vào đoạn văn gồm những câu hỏi; đoạn nói về cảnh tượng mà "bà xơ Xem-pli-xơ, người độc nhất chứng kiến", câu văn miêu tả gương mặt Phăng-tin kèm theo lời bình luận của tác giả)

Câu 3: Đoạn văn từ câu "Ông nói gì với chị?" đến câu "có thể là những sự thực cao cả" là phát ngôn của ai? Thuật ngữ văn học dùng đê chỉ tên loại ngôn ngữ này? Ở đây, trong câu chuyện kể, nó có tác dụng như thế nào?

Câu 4: Qua đoạn trích hãy nêu những dấu hiệu của nghệ thuật lãng mạn chủ nghĩa.

Luyện tập

Câu 1: Phân tích nghệ thuật khắc họa nhân vật Phăng-tin: Trong tình thế tuyệt vọng, ngôn ngữ và hành động

Câu 2: Vai trò của Phăng-tin trong diễn biến cốt truyện?

Câu 3: Sự phân tuyến nhân vật ở đây có nét gì gần gũi với hệ thống nhân vật của văn học dân gian?

II. Soạn bài siêu ngắn: Người cầm quyền khôi phục uy quyền

Câu 1: Nghệ thuật đối lập hai nhân vật Giăng Van-giăng và Gia-ve qua đối thoại, qua hành động:

Nhân vật Giăng Van-giăng:

  Khi Phăng-tin còn sống: một con người điềm đạm, tử tế tuy rơi vào nghịch cảnh

  Khi Phăng-tin chết: đối với chị Phăng-tin hết sức nhẹ nhàng, sự đau buồn cùng cực, nhắm nhìn Phăng-tin không nhúc nhích, quỳ xuống, nhẹ nhàng nâng bàn tay chị Phăng-tin lên và đặt vào đó một nụ hôn

Nhân vật Gia-ve:

  Khi Phăng-tin còn sống: Một con người man rợ, quát tháo ầm ĩ.

  Khi Phăng-tin đã chết: run sợ trước hành động của Giăng Van-giăng, hắn ta vẫn điên cuồng quát tháo, không quan tâm đến cái chết của Phăng-tin. Một con người không còn nhân tính.

Câu 2: Những so sánh và ẩn dụ về nhân vật Gia-ve:

  Bộ mặt gớm ghiếc, Đôi mắt ánh lên những tia độc ác, phóng vào tội nhân như cái móc sắt kéo giật vào bao kẻ khốn khổ

  Cách xưng hô: Mày - tao, tao - con đĩ, đồ khỉ, lũ gái điếm

  Giọng điệu: “...Có cái gì man rợ và điên cuồng...”

  Hành động: “hét lên”, “nắm lấy cổ áo ông thị trưởng”, “giậm chân”, “túm lấy cổ áo và ca - vát của Giăng Van - giăng”

Ẩn dụ mà Huy-gô nhằm gợi lên từ hình ảnh Gia-ve:

  Giăng Van-giăng: hiện thân của một con người vì tình thương, vì chính nghĩa dù có phải hi sinh bản thân mình

  Gia-ve: một con thú dữ tợn, nham hiểm, độc ác, không có nhân tính

Câu 3: Đoạn văn từ câu "Ông nói gì với chị?" đến câu "có thể là những sự thực cao cả" là phát ngôn của tác giả.

  Thuật ngữ văn học dùng để chỉ tên loại ngôn ngữ này là trữ tình ngoại đề.

  Tác dụng của đoạn trữ tình ngoại đề trực tiếp đi vào thế giới tư tưởng, lý tưởng của tác giả, giúp cho việc xây dựng hình tượng tác giả như một người trò chuyện "tâm giao" với độc giả.

Câu 4: Những dấu hiệu của chủ nghĩa lãng mạn trong đoạn trích:

  Khi Giăng Van-giăng cúi đầu thì thầm bên tai Phăng-tin, bà xơ trông thấy rõ ràng một nụ cười không sao tả được thể hiện trên đôi môi nhợt nhạt và trong đôi mắt xa xăm.

  Giăng Van-giăng lấy hai tau nâng đầu Phăng-tin lên, đặt ngay nhắm giữa gối như một người mẹ sửa sang cho con. Ông thắt lại dây rút cổ áo chị, vén gọn mớ tóc vào trong chiếc mũ vải. Rồi ông vuốt mắt cho chị. 

  Giăng Van-giăng nhẹ nhàng nâng nâng bàn tay Phăng-tin và đặt vào đấy một nụ hôn

Luyện tập

Câu 1: Nghệ thuật khắc họa nhân vật Phăng-tin:

Hành động:

• Lấy tay che mặt và kêu lên hãi hùng khi nhìn thấy Gia-ve;

• Ngạc nhiên đến hãi hùng khi thấy Gia-ve nắm cổ áo ông thị trưởng là Giang Van-giăng;

• Run lên bần bật khi biết tin Giăng Van-giăng chưa tìm được Cô-dét;

• Chống hai bàn tay và cánh tay cứng đơ vùng nhổm dậy, há miệng muốn nói, từ trong họng thốt ra tiếng rên, răng đánh vào nhau cầm cập

• Hoảng hốt giở tay lên, hai bàn tau cố sức mở ra tìm chỗ bám như người rơi xuống nước đang chới với

• Ngã vật xuống gối, đầu đập vào thành giường rồi nghoẹo xuống ngực, miệng há hốc, mắt mở to và lờ đờ.

Ngôn ngữ: 

• Liên tục kêu lên, nhắc đi nhắc lại với Giăng Van-giăng về việc tìm thấy đứa con Cô-dét của mình

=> Tất cả ngôn ngữ và hành động ấy khiên cho Phăng-tin hiện lên là một người phụ nữ khốn khổ, bất hạnh

Câu 2: Vai trò của Phăng-tin trong diễn biến cốt truyện: đóng vai trò quan trọng trong diễn biến cốt truyện:

  Là nhân vật tạo ra những mâu thuẫn, đối lập giữa Giăng Van-giăng và Gia-ve, từ đó tạo điều kiện cho hai nhân vật này bộc lộ tính cách của mình.

  Làm rõ tình thương, lòng yêu thương con người và tấm lòng cao cả của Giăng Van-giăng. 

  Gửi gắm niềm tiếc thương, cảm thông của tác giả đối với những con người có số phận như Phăng-tin

Câu 3: Sự phân tuyến nhân vật ở đây có nét gần gũi với hệ thống nhân vật của văn học dân gian:

Trong văn học dân gian: 

  Các nhân vật sẽ được phân làm hai tuyến rõ ràng là thiện - ác; tốt - xấu

  Thể hiện qua các khắc họa đặc sắc để tạo ta sự đối lập tương phản gay gắt giữa cái xấu, cái ác với cái tốt, các thiện

Trong Người cầm quyền khôi phục uy quyền: Huy-gô cũng có sự phân tuyến tương tự như văn học dân gian

  Cái ác, cái xấu được quy tụ qua hình ảnh ẩn dụ là con mãnh thú độc ác, tàn nhẫn (nhân vật Gia-ve) 

  Tình thương của con người đã được nâng lên đến mức cao cả, sẵn sàng hi sinh bản thân mình (nhân vật Giăng Van-giăng)

III. Soạn bài ngắn nhất: Người cầm quyền khôi phục uy quyền

Câu 1: Nghệ thuật đối lập hai nhân vật Giăng Van-giăng và Gia-ve qua đối thoại, qua hành động:

Van-giăng là một con người điềm đạm, tử tế khi Phăng-tin còn sống. Khi Phăng-tin chết thì  đối với chị Phăng-tin hết sức nhẹ nhàng, sự đau buồn cùng cực, nhắm nhìn Phăng-tin không nhúc nhích, quỳ xuống, nhẹ nhàng nâng bàn tay chị Phăng-tin lên và đặt vào đó một nụ hôn.

Gia-ve là con người man rợ, quát tháo ầm ĩ khi Phăng-tin còn sống và khi Phăng-tin chết thì run sợ trước hành động của Giăng Van-giăng, hắn ta vẫn điên cuồng quát tháo, không quan tâm đến cái chết của Phăng-tin.

Câu 2: Hình ảnh Gia-ve được ẩn dụ qua hình ảnh “bộ mặt gớm ghiếc, Đôi mắt ánh lên những tia độc ác”; Cách xưng hô “Mày - tao, tao - con đĩ, đồ khỉ, lũ gái điếm”; Giọng điệu: “...Có cái gì man rợ và điên cuồng...” và  Hành động: “hét lên”, “nắm lấy cổ áo ông thị trưởng”, “giậm chân”,…

=> Tất cả những chi tiết ấy khiến nhân vật Gia-ve quy chiếu về hình ảnh ẩn dụ của một con thú dữ tợn, nham hiểm, độc ác, không có nhân tính.

Câu 3: Đoạn văn từ câu "Ông nói gì với chị?" đến câu "có thể là những sự thực cao cả" là phát ngôn của tác giả. Thuật ngữ văn học dùng để chỉ tên loại ngôn ngữ này là trữ tình ngoại đề.

=> giúp cho việc xây dựng hình tượng tác giả như một người trò chuyện "tâm giao" với độc giả.

Câu 4: Qua đoạn trích những dấu hiệu của nghệ thuật lãng mạn chủ nghĩa chính là Khi Giăng Van-giăng cúi đầu thì thầm bên tai Phăng-tin hay lúc Giăng Van-giăng lấy hai tau nâng đầu Phăng-tin lên, Ông thắt lại dây rút cổ áo chị, vén gọn mớ tóc vào trong chiếc mũ vải. Rồi ông vuốt mắt cho chị. Giăng Van-giăng nhẹ nhàng nâng nâng bàn tay Phăng-tin và đặt vào đấy một nụ hôn

Luyện tập

Câu 1: Nghệ thuật khắc họa nhân vật Phăng-tin thể hiện qua hành động và ngôn ngữ:

- Những hành động như lấy tay che mặt và kêu lên hãi hùng khi nhìn thấy Gia-ve; ngạc nhiên đến hãi hùng; Run lên bần bật;  Chống hai bàn tay và cánh tay cứng đơ vùng nhổm dậy, há miệng muốn nói; Hoảng hốt giở tay lên, hai bàn tau cố sức mở ra tìm chỗ bám như người rơi xuống nước đang chới với; Ngã vật xuống gối, đầu đập vào thành giường rồi nghoẹo xuống ngực, miệng há hốc, mắt mở to và lờ đờ.

- Ngôn ngữ của Phăng-tin thể hiện qua sự liên tục kêu lên, nhắc đi nhắc lại với Giăng Van-giăng về việc tìm thấy đứa con Cô-dét của mình

=> Một người phụ nữ khốn khổ, bất hạnh

Câu 2: Phăng-tin được miêu tả không nhiều trong đoạn trích, tuy nhiên nhân vật này đóng vai trò quan trọng trong diễn biến cốt truyện, đây là nhân vật tạo ra những mâu thuẫn, đối lập giữa Giăng Van-giăng và Gia-ve, từ đó tạo điều kiện cho hai nhân vật này bộc lộ tính cách của mình 

=> Làm rõ tình thương, lòng yêu thương con người và tấm lòng cao cả của Giăng Van-giăng. Đồng thời gửi gắm niềm tiếc thương, cảm thông của tác giả đối với những con người có số phận như Phăng-tin

Câu 3: Sự phân tuyến nhân vật ở đây có nét gần gũi với hệ thống nhân vật của văn học dân gian:

- Trong văn học dân gian, , các nhân vật sẽ được phân làm hai tuyến rõ ràng là thiện - ác; tốt - xấu. 

=> sự đối lập tương phản gay gắt giữa cái xấu, cái ác với cái tốt, các thiện. 

- Trong Người cầm quyền khôi phục uy quyền (Trích Những người khốn khổ) của Huy-gô cũng có sự phân tuyến tương tự như thế

=> Một bên là cái ác, cái xấu của nhân vật Gia-ve với một bên là tình thương của con người đã được nâng lên đến mức cao cả, sẵn sàng hi sinh bản thân mình của nhân vật Giăng Van-giăng

IV. Soạn bài cực ngắn: Người cầm quyền khôi phục uy quyền

Câu 1: Sự đối lập của hai nhân vật:

- Van-giăng là một con người điềm đạm, tử tế  >< Gia-ve là con người man rợ, mất nhân tính

- Khi Phăng-tin sống: Van-giăng điềm đạm, tử tế >< Van-giăng man rợ, quát tháo

- Khi Phăng-tin chết: Van-giăng đau buồn cùng cực >< Van-giăng không quan tâm, quát tháo

Câu 2: Những hình ảnh ẩn dụ cho thấy Gia-ve thực sự là của một con thú dữ tợn, nham hiểm, độc ác, không có nhân tính:

- Bộ mặt gớm ghiếc, Đôi mắt ánh lên những tia độc ác => Hình ảnh của sự độc ác

- Mày - tao, tao - con đĩ, đồ khỉ, lũ gái điếm => Cách xưng hô dữ tợn

- “...Có cái gì man rợ và điên cuồng...” => Giọng điệu khinh thường, mất nhân tính

- “hét lên”, “nắm lấy cổ áo ông thị trưởng”, “giậm chân” => Hành động tàn bạo, độc ác

Câu 3: Đoạn văn từ câu "Ông nói gì với chị?" đến câu "có thể là những sự thực cao cả"  

=> Phát ngôn của tác giả, dùng để chỉ tên loại ngôn ngữ này là trữ tình ngoại đề 

=> Tác dụng: trực tiếp đi vào thế giới tư tưởng, lý tưởng của tác giả

Câu 4: Những dấu hiệu của chủ nghĩa lãng mạn trong đoạn trích chính là lúc Phăng-tin đi vào cõi chết

=> Giăng Van-giăng lấy hai tau nâng đầu Phăng-tin lên ->> thắt lại dây rút cổ áo chị -> vén gọn mớ tóc vào trong chiếc mũ vải -> vuốt mắt cho chị.

Luyện tập

Câu 1: Nghệ thuật khắc họa nhân vật Phăng-tin thể hiện qua hành động và ngôn ngữ hiện lên Phăng- tin là một người phụ nữ khốn khổ, bất hạnh 

=> Phăng-tin hiện lên qua những hành động lấy tay che mặt và kêu lên hãi hùng khi nhìn thấy Gia-ve hay hành động Chống hai bàn tay và cánh tay cứng đơ vùng nhổm dậy, há miệng muốn nói, từ trong họng thốt ra tiếng rên, răng đánh vào nhau cầm cập. Còn qua ngôn ngữ như Liên tục kêu lên, nhắc đi nhắc lại với Giăng Van-giăng về việc tìm thấy đứa con Cô-dét của mình

Câu 2: Vai trò của Phăng-tin trong diễn biến cốt truyện là nhân vật tạo ra những mâu thuẫn đối lập giữa Giăng Van-giăng và Gia-ve. 

=> Có vai trò quan trọng trong diễn biến cốt truyện, làm rõ tình thương, lòng yêu thương con người và tấm lòng cao cả của Giăng Van-giăng

Câu 3: Sự phân tuyến nhân vật trong Người cầm quyền khôi phục uy quyền:

Nhân vật Gia-ve biểu hiện cho cái ác, cái xấu => con mãnh thú độc ác, tàn nhẫn

><

Nhân vật Giăng Van-giăng biểu hiện cho cái tốt, các thiện => sẵn sàng hi sinh bản thân mình

=> Trong văn học dân gian, các nhân vật sẽ được phân làm hai tuyến rõ ràng là thiện - ác; tốt - xấu như vậy.

Tìm kiếm google: soan van 11 cuc ngan, soạn văn 11 cực chất bài Người cầm quyền khôi phục uy quyền

Xem thêm các môn học

Soạn văn 11 tập 2 ngắn nhất


Đia chỉ: Tòa nhà TH Office, 90 Khuất Duy Tiến, Thanh Xuân, Hà Nội
Điện thoại hỗ trợ: Fidutech - click vào đây
Chúng tôi trên Yotube
Cùng hệ thống: baivan.net - Kenhgiaovien.com - tech12h.com