Đề văn 6: Đóng vai công chúa Quỳnh Hoa kể chuyện về cuộc đời Thạch Sanh

Đề văn 6: Đóng vai công chúa Quỳnh Hoa kể chuyện về cuộc đời Thạch Sanh. Theo đó, Baivan gửi đến các bạn 3 dàn bài + bài văn mẫu để các bạn có thể tham khảo. Từ đó, giúp các bạn có những bài văn hay nhất cho riêng mình.

[toc:ul]

Bài mẫu 1: Đóng vai công chúa Quỳnh Hoa kể chuyện về cuộc đời Thạch Sanh

Đề văn 6: Đóng vai công chúa Quỳnh Hoa kể chuyện về cuộc đời Thạch Sanh

Dàn ý

1. Mở bài

  • Giới thiệu bản thân: là công chúa con gái Vua, bị đại bàng gian ác bắt đi.

2. Thân bài

  • Câu chuyện ở cửa hang
    • Vô cùng cảm tạ khi được Thạch Sanh cứu.
    • Bàng hoàng khi thấy Lý thông chặn và giam hãm Thạch Sanh.

=> Uất ức đến mức bị câm và không nói ra thành tiếng.

  • Câu chuyện về hoàng cung
    • Khóc nức nở vì thương Thạch Sanh nhưng không có cách nào cứu chàng lên.
    • Bần thần, sửng sốt khi nghe tin kết hôn cùng Lý Thông.
    • Bao nhiêu thầy thuốc giỏi được mời đến nhưng không ai chữa được cho công chúa.
    • Một hôm nghe tiếng đàn thần và công chúa đã nói được.
  • Mọi sự thật được phơi bày
    • Vua cho vời Thạch Sanh vào hỏi mọi chuyện, sự thật dần sáng tỏ.
    • Thạch Sanh lên ngôi vua, cai trị đất nước.
    • Mẹ con Lý Thông bị Ngọc Hoàng đánh chết.

3. Kết bài

  • Cảm nghĩ về câu chuyện và lẽ phải ở đời.

Bài làm

     Bị đại bàng bắt đi là một tai hoạ lớn của cuộc đời tôi. Nhưng trong cái rủi có cái may. Cũng nhờ tai nạn đó mà tôi gặp được chàng trai tài giỏi, dũng cảm Thạch Sanh – người mà bây giờ là chồng tôi và là vua của đất nước.. Hôm ấy, tôi đang dạo chơi ở vườn hoa thì một con đại bàng từ trời cao sà xuống, quắp chặt tôi trong đôi chân chắc như gọng kìm của nó và bay về hang. Về hang, hắn nhốt tôi vào xó, sau một giấc ngủ dài, hắn lại bay đi. Hang đại bàng thật khủng khiếp, tối tăm và hôi tanh rợn người. Tôi thầm nghĩ, chắc mình sẽ chết ở xó tối tăm bẩn thỉu này và không có cơ hội về lại cung điện xinh đẹp với bao người yêu thương tôi.

Thế rồi một hôm, lúc đại bàng bay đi, tôi bỗng thấy cửa hàng có tiếng động lạ, rồi bỗng một chàng trai, chàng vừa dò dẫm từng bước trong hang tối, vừa gọi tôi là Thạch Sanh.

Công chúa – nàng ở đâu, tôi đến cứu nàng đây.

Thế rồi chàng đưa tôi vào phía cửa hang, ra hiệu cho người phía trên kéo tôi lên và vào bảo:

– Nàng lên trước đi, sau đó đưa dây xuống kéo ta lên sau.

Tôi vừa lên khỏi hang thì Lý Thông sai quân sĩ lấy đá lấp cửa hang. Tôi bàng hoàng không tin vào mắt mình nữa. Làm sao hắn có thể nhẫn tâm đến thế? Làm sao hắn có thể đối xử với ân nhân của mình như thế? Một niềm cảm uất dâng lên khiến cổ họng tôi nghẹn lại, không nói được câu nào.

Sau khi đã lấp kín cửa hang, Lý Thông đến bên tôi tâu rằng:

– Dạ, thưa công chúa, thần rất hân hạnh được rước công chúa về cung ạ. Rồi hắn đem kiệu tới. Lòng nặng trĩu, tôi bước lên kiệu, đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía cửa hang lần cuối cùng. Vừa trông thấy vua cha, tôi và lên khóc nức nở, nhưng vẫn không nói được câu nào. Nghĩ tới ân nhân của mình đang ở dưới hang sâu không có đường lên, lòng tôi đau như cắt. Tội nghiệp Thạch Sanh, làm sao chàng có thể thoát khỏi cái chết. Tên Lý Thông độc ác và nham hiểm quá. Hắn muốn cướp công của Thạch Sanh đây..

Tôi đang miên man suy nghĩ thì bỗng nghe vua cha truyền lệnh:

– Quận công Lý Thông đã lập được công lớn, đã cứu được con gái yêu của ta. Nay ta ban thưởng được kết hôn cùng công chúa.

Tôi kinh hoàng. Trời đất tối sầm lại trước mắt tôi. Làm sao tôi có thể chung sống cùng con người đáng ghê tởm ấy. Tôi muốn kêu to lên tố cáo hành động bỉ ổi của Lý Thông. Tôi muốn kêu to lên xin vua cha rút lại lệnh ban kết hôn của Người. Nhưng không hiểu sao tôi không thể nói nên lời.Mẫu hậu cùng đám cung nữ nghe tin tôi vội vã đến. Bà ôm tôi vào lòng vỗ về. Lát sau mọi người thi nhau hỏi chuyện tôi. Nỗi đau khiến tôi câm lặng tưởng như hoá đá. Mẫu hậu thảng thốt kêu lên:

- Trời ơi! Con tôi bị câm rồi! Vua cha và triều thần xúm lại. Tôi vẫn im lặng. Vua cha bèn ra lệnh:

– Hãy tạm hoãn lễ cưới lại. Lý Thông, phò mã hãy tìm các thầy thuốc giỏi nhất đến chữa cho công chúa.

Bao nhiêu thầy thuốc giỏi nhất nước được mời đến, nhưng chẳng ăn thua gì. Suốt ngày tôi sống âm thầm như một cái bóng, không nói, không cười. Có thầy thuốc nào chữa được cõi lòng đang tan nát của tôi? Và lễ cưới vẫn cứ phải hoãn lại.

Một hôm, tôi đang ngồi im lặng lẽ trên lầu cao, bỗng có tiếng đàn vọng đến.

Đàn kêu tích tịch tình tang

Ai mang công chúa dưới hang trở về?

Trời ơi tiếng đàn hay quả – tôi kêu lên, tôi muốn gặp người chơi đàn.

Bọn cung nữ thấy vậy, mừng quá, cùng xúm lại chỗ tôi. Một cung nữ cho tôi biết đó là tiếng đàn của một người bị nhốt trong ngục vì tội ăn cắp vàng bạc trong cung vua.

Tôi chạy đi tìm vua cha, xin Người cho gọi người đánh đàn tới. Vua cho thấy tôi nói được, vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ, vội sai quân lính thực hiện ngay.

Vừa trông thấy Thạch Sanh, bỗng nhiên bao nhiêu đau buồn trong tôi tan biến hết. Tôi vui mừng thưa với vua cha:

– Bẩm vua cha, đây là chàng dũng sĩ đã giết đại bàng, cứu con từ dưới hang sâu. Chàng đã nhường con lên trước để chàng lên sau. Nhưng khi con vừa lên được khỏi hang sâu, Lý Thông đã sai quân lính lấp cửa hang để giết chàng, cướp công. Vua cha nghe tôi thưa chuyện bèn quay sang hỏi Thạch Sanh: Làm sao người lên được!

– Dạ, tâu đại vương, sau khi bị lấp kín dưới hang sâu, hạ thần dã cố tìm lối thoát. Hạ thần đi mãi, tới cuối hang gặp thái tử con vua Thuỷ Tề đang bị nhốt trong cũi sắt, hạ thân đã dùng bộ cung tên vàng này bắn tan cũi sắt, cứu thoát thái tử. Thái tử mời hạ thần xuống thăm Thủy Phủ. Hạ thần được trọng đãi và ban thưởng nhiều vàng bạc. Nhưng hạ thần từ chối, chỉ nhận một cây đàn này. Sau đó, vua Thuỷ Tề sai rẽ nước đưa hạ thân lên trần gian.

Vua cha hỏi tiếp:

– Thế sao người lại bị kết tội ăn cắp của cải trong cung và bị nhốt vào ngục.

Thạch Sanh chưa kịp nói thì đàn thần kêu lên:

– Tích tịch tình tang, hồn đại bằng và chằn tinh báo thù, vu oan cho Thạch Sanh.

Vua cha hỏi tiếp: – Thế bộ cung tên vàng kia ở đâu ra?

Thạch Sanh bèn kể lại đầu đuôi câu chuyện. Từ chuyện chàng được Ngọc Hoàng sai xuống trần gian đầu thai làm con hai vợ chồng ông lão tiều phu nghèo tốt bụng đến chuyện chàng mồ côi cha mẹ, sống lủi thủi một mình ở dưới gốc đa với nghề kiếm củi; rồi chuyện kết nghĩa anh em với Lý Thông; rồi chuyện Lý Thông nhờ đi canh miếu thần; rồi chuyện chàng giết chăn tỉnh lây được bộ cùng tên vàng. Chàng kế tiếp:

– Khi hạ thần đem đầu chằn tinh về đến nhà. Lý Thông lại bảo với thần: “Đây là con vật quý vua nuôi, giết nó ắt không thoát khỏi tội chết. Bây giờ em hãy trốn đi ngay, mọi việc để ta lo liệu”. Dạ tâu Đại vương, hạ thần vốn là kẻ thật thà, tin là thật. Lại trở về gốc đa làm nghề kiếm củi. Một hôm, vừa gánh củi về thì trông thấy một con đại bàng khổng lồ đang cắp một người con gái (lúc đó thần chưa biết là công chúa). Hạ thần giương cung bắn nó bị thương. Rồi hạ thần lần theo vết máu, tìm được cửa hang nó ở. Vài hôm sau, Lý Thông tìm đến gốc đa, nói là vua sai đi cứu công chúa. Thần đã kể hết cho Lý Thông nghe chuyện đại bàng, chuyện biết cửa hàng đại bàng. Lý Thông nhờ thần giúp, nhờ vậy mà thần có may mắn gặp được công chúa..

Vua cha nghe xong tức giận nói:

– Tên Lý Thông khốn kiếp, xảo trá. Ta vốn đã muốn diệt chằn tinh từ lâu để trừ hoạ cho dân, hiếm một nỗi nó thần thông biến hoá khiến ta đành bó tay. Năm nào cũng phải dâng một mạng người, ta đau lòng lắm. May có dũng sĩ đây diệt được chằn tinh. Thế mà hắn lại lừa đảo để cướp công. Ta tưởng hắn đã giết được chằn tinh, nên mới phong cho hắn làm Quận công.

Người ra lệnh:

– Lính đâu? Hãy tống mẹ con tên Lý Thông vào ngục. Rồi Người quay sang Thạch Sanh:

– Còn dũng sĩ, đã có công diệt chằn tinh, đại bàng trừ hoạ cho dân, lại có công cứu công chúa, ta ban thưởng cho được kết hôn cùng công chúa và giao cho xét xử mẹ con Lí Thông.

– Thạch Sanh vâng mệnh vua cha. Lễ cưới của chúng tôi được tổ chức rất trọng thể. Chưa bao giờ kinh kỳ mở hội vui như thế.

Về phần Thạch Sanh, chàng đã tha chết cho mẹ con Lí Thông, cho về quê cũ làm ăn. Nhưng nghe đâu, dọc đường, mẹ con hắn bị thiên lôi đánh chết rồi bắt hoá kiếp làm bọ hung. Thật đáng đời kẻ gian ác, xảo trá.

Lễ cưới chưa kết thúc thì có tin cấp báo có quân binh của thái tử mười tám nước chư hầu hội nhau lại kéo sang đánh (họ tức giận vì trước đây tôi đã từ hôn họ).

Vua cha sai Thạch Sanh đi đánh giặc. Chàng xin vua cha không động binh. Rồi chàng đem đàn thân ra gảy. Nghe tiếng đàn của chàng, quân lính mười tám nước rụng rời chân tay, cuốn binh khí xin hàng. Thạch Sanh tha tội chết cho chúng và sai thết đãi cơm rượu.

Khi nhìn thấy niêu cơm bé tẹo, chúng tỏ ý không muốn ăn. Thạch Sanh bèn đố chúng ăn hết sẽ ban thưởng thêm. Lạ chưa, niêu cơm cứ vơi lại đầy, không bao giờ ăn hết. Bấy giờ mọi người càng phục Thạch Sanh. Về sau, vua cha tôi đã truyền ngôi cho Thạch Sanh, vì người không có con trai.

– Chàng Thạch Sanh của tôi thật tuyệt vời phải không các bạn. Tôi đã cùng chàng sống thật hạnh phúc trong tình yêu và đất nước thanh bình.

Bài mẫu 2: Đóng vai công chúa Quỳnh Hoa kể chuyện về cuộc đời Thạch Sanh

Đề văn 6: Đóng vai công chúa Quỳnh Hoa kể chuyện về cuộc đời Thạch Sanh

Bài làm

     Tôi là công chúa Quỳnh Nga, sinh ra trong nhung lụa nên ngay từ nhỏ tôi đã được vua cha yêu chiều, sống cuộc sống không thiếu thốn thứ gì, muốn gì được nấy. Nhưng vào sinh nhật lần thứ mười tám của tôi, một sự việc kinh khủng đã diễn ra ngay trước mắt tôi, đó là khi một con đại bàng to lớn xuất hiện mà quắp tôi đi khỏi cung điện. Bị nhốt trong hang đá của đại bàng tôi đã rất sợ hãi và khóc rất nhiều, đến một ngày có một chàng trai khôi ngô tuấn tú, thân hình cao lớn, khỏe mạnh đến cứu tôi khỏi hang đại bàng. Và đó cũng chính là người chồng  sau này của tôi. Nhưng cuộc tình của chúng tôi đã trải qua rất nhiều biến cố, và cuộc đời của Thạch Sanh là một chuỗi những biến cố đầy đau khổ, nhưng cuối cùng bằng sức mạnh và bản lĩnh của mình thì chàng đã vượt qua tất cả, chúng tôi hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Thạch Sanh mồ côi cha mẹ từ rất sớm, từ khi lên mười chàng đã phải tự mình lao động mưu sinh nuôi sống bản thân. Hành trang mà chàng có cũng chỉ có một túp lều rách nát chẳng thể che nắng che mưa, và một cái rìu sắt mà cha chàng để lại. Cuộc sống khó khăn, bi thương là vậy nhưng chàng không bao giờ gục ngã, vẫn kiên cường sống và trở thành một chàng trai cao lớn, khỏe mạnh. Một ngày nọ, khi Lí Thông – vốn là một tên bán rượu đi ngang qua, thấy Thạch Sanh sống một mình, lại khỏe mạnh, chân chất nên đã mưu mô lợi dụng chàng để làm giàu cho mẹ con hắn ta.

Lí Thông đã dùng lời ngon tiếng ngọt, thậm chí là kết nghĩa huynh đệ để lấy lòng tin của Thạch Sanh. Vốn là một con người thật thà, lại thiếu vắng tình thương nên Thạch Sanh rất trân trọng Lí Thông mà không biết hắn chỉ lợi dụng chàng. Ngày ngày Thạch Sanh gánh nước, chẻ củi,làm giàu cho mẹ con Lí Thông. Năm ấy ở ngôi làng Lí Thông ở có Chằn tinh hoành hành, tác yêu tác quái, người dân đúng kì hạn phải dâng lên nó một thanh niên khỏe mạnh, nếu không nó sẽ phá hoại cuộc sống của mọi người. Bao nhiêu thanh niên trong làng đã bị Chằn tinh ăn thịt, và lần này đến lượt Lí Thông.

Mẹ con Lí Thông đã mưu mô đưa Thạch Sanh đi thế mạng, nói dối chàng là trông coi giúp hắn ngôi miếu một đêm. Tất nhiên chàng không hề mảy may nghi ngờ gì mẹ con hắn ta, chàng mang theo cây rìu bên mình đi đến miếu. Khi trời đã về đêm, Chằn tinh hiện ra, tấn công chiến lợi phẩm như bao lần thì bị Thạch Sanh vung rìu chặt đứt đầu. Thạch Sanh mang đầu Chằn tinh về nhà khiến mẹ con Lí Thông rất bất ngờ. Nhưng với bản chất nham nhiểm của mình hắn ta dễ dàng lừa Thạch Sanh đi một nơi khác, còn bản thân mang đầu Chằn Tinh đi lĩnh thưởng.               

Hôm ấy, khi đại bằng quắp tôi bay qua túp lều của Thạch Sanh, nghe tiếng tôi kêu cứu chàng đã đuổi theo đến tận hang đại bàng, giết đại bàng và cứu tôi lên bờ. Nhưng tôi vừa lên đến nơi thì Lí Thông đã ở trên đó từ bao giờ, hắn ta nhẫn tâm chèn đá vào cửa hang khiến Thạch Sanh không thể lên. Lúc ấy tôi đã kêu khóc ngăn cản không để cho hắn ta hãm hại ân công của mình như vậy. Nhưng tôi sức con gái đâu thể chống cự lại hắn ta. Sau khi bị nhót dưới hang đại bàng Thạch Sanh đã đi khắp nơi trong hang động để tìm đường ra, cuối cùng lại cứu được con trai của vua Thủy tề và được vị vua này ban thưởng cho cây đàn thần.

Khi quay về túp lều của mình Thạch Sanh lại một lần nữa bị hồn Chằn tinh và đại bàng giá họa, bị đẩy vào đại lao. Còn tôi từ khi được Lí Thông đưa về cung thì trở nên u buồn, không nói không cười khiến vua cha vô cùng lo lắng. Thạch Sanh ở trong đại lao mang cây đàn ra đánh, tiếng đàn kêu “Đàn kêu tích tịch tình tang/ Ai mang công chúa dưới hang trở về”. Tiếng đàn vừa ai oán vừa da diết khiến tôi ngay lập tức chạy đến bên vua cha xin người mang người đánh đàn đến đây. Vì suốt nhiều tháng trời tôi không nói không cười nên trước yêu cầu của tôi vua cha ngay lập tức đồng ý.

Thạch Sanh được đưa đến cung điện, tôi lập tức khẳng định chàng mới là người cứu mình. Vua cha cũng bị cảm động trước câu chuyện của chàng và tức giận trước sự gian dối, độc ác của Lí Thông nên ban hôn cho tôi và Thạch Sanh, còn mẹ con Lí Thông bị đuổi về quê, trên đường về mẹ con hắn bị sét đánh trúng và hóa thành bọ hung. Sau hôm lễ của chúng tôi thì mười tám nước chư hầu kéo sang xâm lược,vua cha vô cùng lo lắng nên đã chỉ định Thạch Sanh ra trận đánh giặc. Đối mặt với kẻ thù chàng đã dùng cây đàn vua thủy tề cho làm cho quân địch tê liệt, mất đi ý chí chiến đấu.

Sau khi giành đại thắng, Thạch Sanh còn tiếp đãi quân chư hầu vô cùng chu đáo,  mang liêu thần ra tiếp đãi, quân chư hầu ăn hết bao nhiêu thì cơm lại đầy lên bấy nhiêu, cuối cùng cấp ngựa cho quân chư hầu trở về, và không bao giờ có ý định sang xâm chiếm một lần nữa, các nước chư hầu sống với nhau hòa bình, hữu nghị . Sau chiến thắng này, vua cha hoàn toàn tin tưởng mà giao ngôi vị cho Thạch Sanh, chàng lên ngôi vua, đất nước thái bình, nhân dân no ấm, chúng tôi sống với nhau hạnh phúc đến trọn đời trọn kiếp.

Bài mẫu 3: Đóng vai công chúa Quỳnh Hoa kể chuyện về cuộc đời Thạch Sanh

Đề văn 6: Đóng vai công chúa Quỳnh Hoa kể chuyện về cuộc đời Thạch Sanh

Bài làm

     Tôi vừa lên khỏi hang thì Lí Thông sai quân sĩ lấy đá ném cửa hang. Tôi bàng hoàng không tin vào mắt mình nữa. Làm sao hắn có thể nhẫn tâm đến thế? Làm sao hắn có thể đối xử với ân nhân của mình như thế? Một niềm căm uất dâng lên khiến cổ họng tôi nghẹn lại, không nói được câu nào.

      Sau khi đã lấp kín cửa hang, Lí Thông đến bên tôi tâu rằng:

-    Dạ, thưa công chúa, thần rất hân hạnh được rước công chúa về cung ạ.

      Rồi hắn đem kiệu tôi. Lòng nặng trĩu, tôi bước lên kiệu, đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía cửa hang lần cuối cùng.

      Vừa trông thấy vua cha, tôi oà lên khóc nức nở, nhưng vẫn không nói được câu nào. Nghĩ tới ân nhân của mình đang ở dưới hang sâu không có đường lên, lòng tôi đau như cắt. Tội nghiệp Thạch Sanh, làm sao chàng có thể thoát khỏi cái chết. Tên Lí Thông độc ác và nham hiểm quá. Hắn muốn cướp công của Thạch Sanh đây.

      Tôi đang miên man suy nghĩ thì bỗng nghe vua cha truyền lệnh:

-    Quận công Lí Thông đã lập được công lớn, đã cứu được con gái yêu của ta. Nay ta ban thưởng được kết hôn cùng công chúa.

      Tôi kinh hoàng. Trời đất tối sầm lại trước mắt tôi. Làm sao tôi có thể chung sống cùng con người đáng ghê tởm ấy. Tôi muốn kêu to lên tố cáo hành động bỉ ổi của Lí Thông . Tôi muốn kêu to lên xin vua cha rút lại lệnh ban kết hôn của Người. Nhưng không hiểu sao tôi không thể nói nên lời.

      Mẫu hậu cùng đám cung nữ nghe tin tôi vội vã đến. Bà ôm tôi vào lòng vỗ về. Lát sau mọi người thi nhau hỏi chuyện tôi. Nỗi đau khiến tôi câm lặng tưởng như hoá đá. Mẫu hậu thảng thốt kêu lên:

-     Trời ơi! Con tôi bị câm rồi!

      Vua cha và triều thần xúm lại. Tôi vẫn im lặng. Vua cha bèn ra lệnh:

-         Hãy tạm hoãn lễ cưới lại. Lí Thông, phò mã hãy tìm các thầy thuốc giỏi nhất đến chữa cho công chúa.

      Bao nhiêu thầy thuốc giỏi nhất nước được mời đến, nhưng chẳng ăn thua gì. Suốt ngày tôi sống âm thầm như một cái bóng, không nói, không cười. Có thầy thuuốc nào chữa được cõi lòng đang tan nát của tôi? Và lễ cưới vẫn cứ phải hoãn lại.

      Một hôm, tôi đang ngồi im lặng lẽ trên lầu cao, bỗng có tiếng đàn vọng đến.

      Đàn kêu tích tịch tình tang Ai mang công chúa dưới hang trở về?

-  Trời ơi, tiếng đàn của Thạch Sanh, đúng là chàng rồi! Chàng ở đâu? Tôi kêu lên.

      Bọn cung nữ thấy vậy, mừng quá, cùng xúm lại chỗ tôi. Một cung nữ cho tôi biết đó là tiếng đàn của một người bị nhốt trong ngục vì tội ăn cắp vàng bạc trong cung vua.

      Tôi chạy đi tìm vua cha, xin Người cho gọi người đánh đàn tới. Vua cha thấy tôi nói được, vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ, vội sai quân lính thực hiện ngay.

      Vừa trông thấy Thạch Sanh, bỗng nhiên bao nhiêu đau buồn trong tôi tan biến hết. Tôi vui mừng thưa với vua cha:

-        Bẩm vua cha, đây là chàng dũng sĩ đã giết đại bàng, cứu con từ dưới hang sâu. Chàng đã nhường con lên trước để chàng lên sau. Nhưng khi con vừa lên được khỏi hang sâu, Lí Thông đã sai quân lính lấp cửa hang để giết chàng, cướp công.

      Vua cha nghe tôi thưa chuyện bèn quay sang hỏi Thạch Sanh:

-     Làm sao ngươi lên được?

-      Dạ, tâu Đại vương, sau khi bị lấp kín dưới hang sâu, hạ thần đã cố tìm lối thoát. Hạ thần đi mãi, tới cuối hang gặp thái tử con vua Thuỷ Tề đang bị nhốt trong cũi sắt, hạ thần đã dùng bộ cung tên vàng này bắn tan cũi sắt, cứu thoát thái tử. Thái tử mời hạ thần xuống thăm Thuỷ Phủ. Hạ thần được trọng đãi và ban thưởng nhiều vàng bạc. Nhưng hạ thần từ chối, chỉ nhận một cây đàn này. Sau đó, vua Thuỷ Tề sai rẽ nước đưa hạ thần lên trần gian.

      Vua cha hỏi tiếp:

-     Thế sao ngươi lại bị kết tội ăn cắp của cải trong cung và bị nhốt vào ngục?

Thạch Sanh chưa kịp nói thì đàn thần kêu lên:

-     Tích tịch tình tang, hồn đại bàng và trăn tinh báo thù, vu oan cho Thạch Sanh.

Vua cha hỏi tiếp:

-     Thế bộ cung tên vàng kia ở đâu ra?

      Thạch Sanh bèn kể lại đâu đuôi câu chuyện. Từ chuyện chàng được Ngọc Hoàng sai xuống trần gian đầu thai làm con hai vợ chồng ông lão tiều phu nghèo tốt bụng đến chuyện chàng mồ côi cha mẹ, sống lủi thủi một mình ở dưới gốc đa với nghề kiếm củi; rồi chuyện kết nghĩa anh em với Lí Thông; rồi chuyện Lí Thông nhờ đi canh miếu thần; rồi chuyện chàng giết trăn tinh lấy được bộ cung tên vàng. Chàng kể tiếp:

-      Khi hạ thần đem đầu trăn tinh về đến nhà. Lí Thông lại bảo với thần: “Đây là con vật quý vua nuôi, giết nó ắt không thoát khỏi tội chết. Bây giờ em hãy trốn đi ngay, mọi việc để ta lo liệu”. Dạ tâu Đại vương, hạ thần vốn là kẻ thật thà, tin là thật. Lại trở về gốc đa làm nghề kiếm củi. Một hôm, vừa gánh củi về thì trông thấy một con đại bàng khổng lồ đang cắp một người con gái (lúc đó thần chưa biết là công chúa). Hạ thần giương cung bắn nó bị thương. Rồi hạ thần lần theo vết máu, tìm được cửa hang nó ở. Vài hôm sau, Lí Thông tìm đến gốc đa, nói là vua sai đi cứu công chúa. Thần đã kể hết cho Lí Thông nghe chuyện đại bàng, chuyện biết cửa hang đại bàng. Lí Thông nhờ thần giúp, nhờ vậy mà thần có may mắn gặp được công chúa.

Vua cha nghe xong tức giận nói:

-     Tên Lí Thông khốn kiếp, xảo trá. Ta vốn đã muốn diệt trăn tinh từ lâu để trừ hoạ cho dân, hiềm một nỗi nó thần thông biến hoá khiến ta đành bó tay. Năm nào cũng phải dâng một mạng người, ta đau lòng lắm. May có dũng sĩ đây diệt được trăn tinh. Thế mà hắn lại lừa đảo đê’ cướp công. Ta tưởng hắn đã giết đuợc trăn tinh, nên mới phong cho hắn làm Quận công.

      Người ra lệnh:

-     Lính đâu? Hãy tống mẹ con tên Lí Thông vào ngục.

Rồi Người quay sang Thạch Sanh:

-     Còn dũng sĩ, đã có công diệt trăn tinh, đại bàng, trừ họa cho dân, lại có công cứu công chúa, ta ban thưởng cho được kết hôn cùng công chúa và giao cho xét xử mẹ con Lí Thông.

      Thạch Sanh vâng mệnh vua cha. Lễ cưới của chúng tôi được tổ chức rất trọng thể. Chưa bao giờ kinh kì mở hội vui như thế.

      Về phần Thạch Sanh, chàng đã tha chết cho mẹ con Lí Thông, cho về quê cũ làm ăn. Nhưng nghe đâu, dọc đường, mẹ con hắn bị Thiên Lôi đánh chết rồi bắt hoá kiếp làm bọ hung. Thật đáng đời kẻ gian ác, xảo trá.

      Lễ cưới chưa kết thúc thì có tin cấp báo có quân binh của thái tử mười tám nước chư hầu hội nhau lại kéo sang đánh (Họ tức giận vì trước đây tôi đã từ hôn họ.

      Vua cha sai Thạch Sanh đi đánh giặc. Chàng xin vua cha không động binh. Rồi chàng đem đàn thần ra gảy. Nghe tiếng đàn của chàng, quân lính mười tám nước rụng rời chân tay, cuốn binh khí xin hàng. Thạch Sanh tha tội chết cho chúng và sai thết đãi cơm rượu.

      Khi nhìn thấy niêu cơm bé tẹo, chứng tỏ ý không muốn ăn. Thạch Sanh bèn đố chúng ăn hết sẽ ban thưởng thêm. Lạ chưa, niêu cơm cứ vơi lại đầy, không sao ăn hết. Bấy giờ mọi người càng phục Thạch Sanh, về sau, vua cha tôi đã truyền ngôi cho Thạch Sanh, vì Người không có con trai.



Xem thêm tại: https://loigiaihay.com/ke-sang-tao-truyen-thach-sanh-theo-loi-ke-cua-cong-chua-c33a13248.html#ixzz6VGwRQaBkTôi vừa lên khỏi hang thì Lí Thông sai quân sĩ lấy đá ném cửa hang. Tôi bàng hoàng không tin vào mắt mình nữa. Làm sao hắn có thể nhẫn tâm đến thế? Làm sao hắn có thể đối xử với ân nhân của mình như thế? Một niềm căm uất dâng lên khiến cổ họng tôi nghẹn lại, không nói được câu nào.

      Sau khi đã lấp kín cửa hang, Lí Thông đến bên tôi tâu rằng:

-    Dạ, thưa công chúa, thần rất hân hạnh được rước công chúa về cung ạ.

      Rồi hắn đem kiệu tôi. Lòng nặng trĩu, tôi bước lên kiệu, đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía cửa hang lần cuối cùng.

      Vừa trông thấy vua cha, tôi oà lên khóc nức nở, nhưng vẫn không nói được câu nào. Nghĩ tới ân nhân của mình đang ở dưới hang sâu không có đường lên, lòng tôi đau như cắt. Tội nghiệp Thạch Sanh, làm sao chàng có thể thoát khỏi cái chết. Tên Lí Thông độc ác và nham hiểm quá. Hắn muốn cướp công của Thạch Sanh đây.

      Tôi đang miên man suy nghĩ thì bỗng nghe vua cha truyền lệnh:

-    Quận công Lí Thông đã lập được công lớn, đã cứu được con gái yêu của ta. Nay ta ban thưởng được kết hôn cùng công chúa.

      Tôi kinh hoàng. Trời đất tối sầm lại trước mắt tôi. Làm sao tôi có thể chung sống cùng con người đáng ghê tởm ấy. Tôi muốn kêu to lên tố cáo hành động bỉ ổi của Lí Thông . Tôi muốn kêu to lên xin vua cha rút lại lệnh ban kết hôn của Người. Nhưng không hiểu sao tôi không thể nói nên lời.

      Mẫu hậu cùng đám cung nữ nghe tin tôi vội vã đến. Bà ôm tôi vào lòng vỗ về. Lát sau mọi người thi nhau hỏi chuyện tôi. Nỗi đau khiến tôi câm lặng tưởng như hoá đá. Mẫu hậu thảng thốt kêu lên:

-     Trời ơi! Con tôi bị câm rồi!

      Vua cha và triều thần xúm lại. Tôi vẫn im lặng. Vua cha bèn ra lệnh:

-         Hãy tạm hoãn lễ cưới lại. Lí Thông, phò mã hãy tìm các thầy thuốc giỏi nhất đến chữa cho công chúa.

      Bao nhiêu thầy thuốc giỏi nhất nước được mời đến, nhưng chẳng ăn thua gì. Suốt ngày tôi sống âm thầm như một cái bóng, không nói, không cười. Có thầy thuuốc nào chữa được cõi lòng đang tan nát của tôi? Và lễ cưới vẫn cứ phải hoãn lại.

      Một hôm, tôi đang ngồi im lặng lẽ trên lầu cao, bỗng có tiếng đàn vọng đến.

      Đàn kêu tích tịch tình tang Ai mang công chúa dưới hang trở về?

-  Trời ơi, tiếng đàn của Thạch Sanh, đúng là chàng rồi! Chàng ở đâu? Tôi kêu lên.

      Bọn cung nữ thấy vậy, mừng quá, cùng xúm lại chỗ tôi. Một cung nữ cho tôi biết đó là tiếng đàn của một người bị nhốt trong ngục vì tội ăn cắp vàng bạc trong cung vua.

      Tôi chạy đi tìm vua cha, xin Người cho gọi người đánh đàn tới. Vua cha thấy tôi nói được, vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ, vội sai quân lính thực hiện ngay.

      Vừa trông thấy Thạch Sanh, bỗng nhiên bao nhiêu đau buồn trong tôi tan biến hết. Tôi vui mừng thưa với vua cha:

-        Bẩm vua cha, đây là chàng dũng sĩ đã giết đại bàng, cứu con từ dưới hang sâu. Chàng đã nhường con lên trước để chàng lên sau. Nhưng khi con vừa lên được khỏi hang sâu, Lí Thông đã sai quân lính lấp cửa hang để giết chàng, cướp công.

      Vua cha nghe tôi thưa chuyện bèn quay sang hỏi Thạch Sanh:

-     Làm sao ngươi lên được?

-      Dạ, tâu Đại vương, sau khi bị lấp kín dưới hang sâu, hạ thần đã cố tìm lối thoát. Hạ thần đi mãi, tới cuối hang gặp thái tử con vua Thuỷ Tề đang bị nhốt trong cũi sắt, hạ thần đã dùng bộ cung tên vàng này bắn tan cũi sắt, cứu thoát thái tử. Thái tử mời hạ thần xuống thăm Thuỷ Phủ. Hạ thần được trọng đãi và ban thưởng nhiều vàng bạc. Nhưng hạ thần từ chối, chỉ nhận một cây đàn này. Sau đó, vua Thuỷ Tề sai rẽ nước đưa hạ thần lên trần gian.

      Vua cha hỏi tiếp:

-     Thế sao ngươi lại bị kết tội ăn cắp của cải trong cung và bị nhốt vào ngục?

Thạch Sanh chưa kịp nói thì đàn thần kêu lên:

-     Tích tịch tình tang, hồn đại bàng và trăn tinh báo thù, vu oan cho Thạch Sanh.

Vua cha hỏi tiếp:

-     Thế bộ cung tên vàng kia ở đâu ra?

      Thạch Sanh bèn kể lại đâu đuôi câu chuyện. Từ chuyện chàng được Ngọc Hoàng sai xuống trần gian đầu thai làm con hai vợ chồng ông lão tiều phu nghèo tốt bụng đến chuyện chàng mồ côi cha mẹ, sống lủi thủi một mình ở dưới gốc đa với nghề kiếm củi; rồi chuyện kết nghĩa anh em với Lí Thông; rồi chuyện Lí Thông nhờ đi canh miếu thần; rồi chuyện chàng giết trăn tinh lấy được bộ cung tên vàng. Chàng kể tiếp:

-      Khi hạ thần đem đầu trăn tinh về đến nhà. Lí Thông lại bảo với thần: “Đây là con vật quý vua nuôi, giết nó ắt không thoát khỏi tội chết. Bây giờ em hãy trốn đi ngay, mọi việc để ta lo liệu”. Dạ tâu Đại vương, hạ thần vốn là kẻ thật thà, tin là thật. Lại trở về gốc đa làm nghề kiếm củi. Một hôm, vừa gánh củi về thì trông thấy một con đại bàng khổng lồ đang cắp một người con gái (lúc đó thần chưa biết là công chúa). Hạ thần giương cung bắn nó bị thương. Rồi hạ thần lần theo vết máu, tìm được cửa hang nó ở. Vài hôm sau, Lí Thông tìm đến gốc đa, nói là vua sai đi cứu công chúa. Thần đã kể hết cho Lí Thông nghe chuyện đại bàng, chuyện biết cửa hang đại bàng. Lí Thông nhờ thần giúp, nhờ vậy mà thần có may mắn gặp được công chúa.

Vua cha nghe xong tức giận nói:

-     Tên Lí Thông khốn kiếp, xảo trá. Ta vốn đã muốn diệt trăn tinh từ lâu để trừ hoạ cho dân, hiềm một nỗi nó thần thông biến hoá khiến ta đành bó tay. Năm nào cũng phải dâng một mạng người, ta đau lòng lắm. May có dũng sĩ đây diệt được trăn tinh. Thế mà hắn lại lừa đảo đê’ cướp công. Ta tưởng hắn đã giết đuợc trăn tinh, nên mới phong cho hắn làm Quận công.

      Người ra lệnh:

-     Lính đâu? Hãy tống mẹ con tên Lí Thông vào ngục.

Rồi Người quay sang Thạch Sanh:

-     Còn dũng sĩ, đã có công diệt trăn tinh, đại bàng, trừ họa cho dân, lại có công cứu công chúa, ta ban thưởng cho được kết hôn cùng công chúa và giao cho xét xử mẹ con Lí Thông.

      Thạch Sanh vâng mệnh vua cha. Lễ cưới của chúng tôi được tổ chức rất trọng thể. Chưa bao giờ kinh kì mở hội vui như thế.

      Về phần Thạch Sanh, chàng đã tha chết cho mẹ con Lí Thông, cho về quê cũ làm ăn. Nhưng nghe đâu, dọc đường, mẹ con hắn bị Thiên Lôi đánh chết rồi bắt hoá kiếp làm bọ hung. Thật đáng đời kẻ gian ác, xảo trá.

      Lễ cưới chưa kết thúc thì có tin cấp báo có quân binh của thái tử mười tám nước chư hầu hội nhau lại kéo sang đánh (Họ tức giận vì trước đây tôi đã từ hôn họ.

      Vua cha sai Thạch Sanh đi đánh giặc. Chàng xin vua cha không động binh. Rồi chàng đem đàn thần ra gảy. Nghe tiếng đàn của chàng, quân lính mười tám nước rụng rời chân tay, cuốn binh khí xin hàng. Thạch Sanh tha tội chết cho chúng và sai thết đãi cơm rượu.

      Khi nhìn thấy niêu cơm bé tẹo, chứng tỏ ý không muốn ăn. Thạch Sanh bèn đố chúng ăn hết sẽ ban thưởng thêm. Lạ chưa, niêu cơm cứ vơi lại đầy, không sao ăn hết. Bấy giờ mọi người càng phục Thạch Sanh, về sau, vua cha tôi đã truyền ngôi cho Thạch Sanh, vì Người không có con trai.

Tìm kiếm google:

Xem thêm các môn học

Bài văn mẫu 6


Đia chỉ: Tòa nhà TH Office, 90 Khuất Duy Tiến, Thanh Xuân, Hà Nội
Điện thoại hỗ trợ: Fidutech - click vào đây
Chúng tôi trên Yotube
Cùng hệ thống: baivan.net - Kenhgiaovien.com - tech12h.com