Câu 1.
A. Sau hơn hai mươi năm xa cách, nhân vật Tấn trở lại thăm quê.
Câu 2.
B. Tấn – nhân vật xưng “tôi”
Câu 3.
D. Giúp người đọc dễ dàng xác định được bố cục của truyện
Câu 4.
C. Nhân vật “tôi” suy nghĩ và mong mỏi về tương lai như những niềm hi vọng.
Câu 5.
D. Vấn đề cơ bản mà truyện nêu lên là gì?
Câu 6.
Sự thay đổi của con người nơi “cố hương” biểu hiện cụ thể ở một số nhân vật như:
- Nhân vật Nhuận Thổ
- Ngày bé:
- Khỏe mạnh, lanh lợi, hồn nhiên
- Cuộc sống không đến nỗi thiếu thốn
- Sống trong môi trường rộng rãi, phong phú
- Tình cảm hồn nhiên, trong sáng
- Khi đứng tuổi:
- Trở nên mụ mẫm
- Cuộc sống khó khăn, thiếu thốn
- Khúm núm trước nhân vật "tôi"
- Vẫn quý trọng với "tôi"
- Thím Hai Dương:
- 20 năm trước là một người phụ nữ duyên dáng, được mọi người yêu mến.
- 20 năm sau trở thành người phụ nữ xấu cả bề ngoài lẫn tính tình.
Nhà văn Lỗ Tấn đã sử dụng biện pháp nghệ thuật so sánh, đối lập tương phản để làm nổi bật sự thay đổi của nhân vật.
Câu 7.
Tác giả đã thể hiện thái độ, tình cảm: đau xót khi phải đối diện với sự mục ruỗng của xã hội phong kiến phân chia giai cấp ở Trung Hoa lúc bấy giờ. Đồng thời gửi gắm những hy vọng, niềm tin tưởng mà ông đặt cả vào đất nước, vào thế hệ trẻ về sau.
Câu 8.
Theo em, bức tường này dựng lên do sự phân chia giai cấp giàu nghèo trong xã hội, xã hội bị tha hóa đến cùng cực.
Câu 9.
Nhân vật “tôi” muốn cháu Hoàng và Thuỷ Sinh phải có một “cuộc đời mới”. Theo em, “cuộc đời mới” là cuộc đời không có sự phân hóa giàu nghèo một cách sâu sắc, xã hội không bị tha hóa, đời sống nhân dân ấm no, không phải chịu cảnh áp bức như hiện tai. Những đứa trẻ sẽ được sống giữa làng quê tươi đẹp, với những con người tử tế thân thiện.
Câu 10.
Cuối tác phẩm, nhân vật “tôi” cho rằng: “... Kì thực trên mặt đất vốn làm gì có đường. Người ta đi mãi thì thành đường thôi.”. Con đường thứ nhất xuất hiện trên thế giới này là gì nếu không phải là những bước chân đầu tiên của tổ tiên loài người khi xuất hiện trên Trái Đất? Con đường sự nghiệp, con đường ước mơ - những con đường biểu tượng ấy là gì nếu không phải được vẽ nên từ những suy nghĩ, hành động, những ước mơ và hoài bão của con người? Hãy thử để ý mà xem, có thể tại giây phút này, hàng chục con người đang cùng đi trên một con đường của Hà Nội, nhưng chỉ một vài phút sau, có thể mỗi người đã rẽ sang một hướng đi khác, vì điểm đến của họ là không giống nhau. Cứ như thế, họ đan nhập rồi tách rời, chung mà riêng, và rõ ràng, không ai đi lại trên bước chân của ai cả bởi một lẽ đơn giản: mỗi người đều đi trên con đường của họ, con đường do chính họ tạo ra. Cuộc sống này không có ngõ cụt, chỉ có những con đường. Con đường này khép lại sẽ có con đường khác mở ra, giống như mọi dòng chảy đều có mạch ngầm và đại dương phải bắt đầu từ những dòng suối nhỏ. Vấn đề là ở chỗ chúng ta sẽ chọn con đường nào và chính con đường đó sẽ dẫn ta đến đâu.