Làng quê Việt Nam luôn hiện lên trong tâm trí mỗi người vẻ đẹp yên bình, êm ả. Ta bắt gặp những cánh đồng lúa xanh bát ngát cùng đàn cò trắng bay, những gánh lúa nặng nhọc chở đầy mồ hôi của những cô bác nông dân. Ta cũng bắt gặp những gian bếp chật hẹp nghi ngút khói, tiếng gà gáy sớm mai và đàn trâu lững thững buổi xế chiều hay con đường rơm rải vàng khắp triền đê. Và có lẽ, đẹp nhất nơi làng quê Việt Nam chính là hình ảnh của những người nông dân hai sương một nắng, vất vả mưu sinh. Họ hiện lên chất phác, mộc mạc mà thân thương vô cùng. Tất cả những điều này tạo nên kí ức tuổi thơ cho bao người, cũng là vẻ đẹp của làng quê Việt Nam mà không nơi nào có được. Vẻ đẹp ấy có thể không hoa lệ nhưng bất kì ai khi đi xa đều nhớ về nó, về những điều giản dị nhất của đất nước này, nhớ ngay cả những bữa cơm với " canh rau muống", với " cà dầm tương".