[toc:ul]
Quê nội em ở vùng nông thôn. Nơi đây khác hẳn với thành phố. Nó rấ yên tĩnh, không khí rất trong lành và đặc biệt là không có tiếng ồn ào, tiếng còi xe máy, ô tô. Nếu em được chọn giữa thành phố và nông thôn, không phải phân vân, em sẽ chọn nông thôn. Sau kì thi học kì II đầy căng thẳng, nơi đây lại là nơi nghỉ hè thư giãn lý tưởng nhất. Ở đây có những bụi tre xanh tốt mà mỗi khi chiều về, những cơn gió lùa qua các khóm tre tạo thành một bản nhạc du dương. Những trưa hè nóng nực mà được ngồi dưới bụi tre làng hóng mát thì còn gì tuyệt vời hơn.
Quê ngoại trong tâm trí em là một vùng quê yên bình và đẹp đẽ. Đó là một làng nhỏ nằm ven sông nước chảy hiền hòa. Con sông với bao mùa nước lên nước rút. Làng có những con đường nhỏ chạy quanh co như những dải lụa xám ôm lấy xóm làng. Từng nếp nhà đơn sơ, những vườn cây ngọt mát... sao thân thương đến thế. Có những buổi trưa hè, mấy chú trâu dưới gốc tre nằm lim dim đôi mắt. Giữa làng có cái hồ rất rộng, hoa sen, hoa súng đua nhau khoe sắc. Xa xa, cánh đồng làng trĩu hạt mênh mông như lòng mẹ. Nhìn những cánh cò sải rộng cánh bay thấy như bao ước mơ của con người nơi đây cũng vụt lên cao...
Quê nội tôi không đẹp nên thơ nhưng cũng đủ để tự hào mà nói rằng được thả diều mỗi chiều trên đê quả là tuyệt. Tôi còn nhớ những dịp hè về nội chơi, lúc những tia nắng cuối cùng trong ngày còn sót lại cũng là lúc lũ trẻ chúng tôi kéo nhau ra bãi cát chân đê chơi. Từng làn gió mát phả trong không khí đưa những chiếc diều bay xa và bay cao. Nó gửi gắm ước mơ về một tương lai tươi đẹp của bọn trẻ thôn quê. Thêm vào đó, con sông Hồng quanh năm mải miết chảy bồi đắp phù sa cho hai hàng cây tỏa bóng soi mình xuống mặt nước khiến cảnh vật trở nên hữu tình. Đứng ngắm hoàng hôn đang dần tắt, ánh hồng đang dần mất đi cảm giác tiếc nuối lạ kỳ. Chao ôi! Một ngày sôi động, ồn ã đã kết thúc để nhường chỗ cho một đêm yên ả!
Không nhớ vào một buổi sáng nào được bà ngoại cho ra đồng nhặt cỏ cùng với dì tôi nhưng đó là lần tôi ngạc nhiên quá đỗi. Bước chân ngắn của thằng bé là tôi cứ líu ríu níu váy bà để lên cho được con đê cao. Lần đầu tiên tôi đứng trên đê làng. Cả một cánh đồng bát ngát trải dài những lượn sóng xanh rập rờn đến những dãy núi xa vời. Những cánh cò đang lả cánh như những con diều trắng chấp chới bay về phía mặt trời. Phương Đông sáng hồng lên, những đám mây ngũ sắc cho tôi một ấn tượng thần tiên. Ôi, con đê làng! Một buổi bình minh. Vâng, một bình minh mãi mãi cho tôi nhớ về quê hương dù nay tôi đã ở chân trời góc bể.
Hè năm trước tôi được bố mẹ cho về quê nội chơi. Tôi được bà nội cho ra đồng nhặt cỏ cùng với cô tôi nhưng đó là lần tôi ngạc nhiên quá đỗi. Bước chân ngắn của thằng bé là tôi cứ líu ríu níu váy bà để lên cho được con đê cao. Lần đầu tiên tôi đứng trên đê làng. Cả một cánh đồng bát ngát trải dài những lượn sóng xanh rập rờn đến những dãy núi xa vời. Những cánh cò đang lả cánh như những con diều trắng chấp chới bay về phía mặt trời. Phương Đông sáng hồng lên, những đám mây ngũ sắc cho tôi một ấn tượng thần tiên. Ôi, con đê làng! Một buổi bình minh. Vâng, một bình minh mãi mãi cho tôi nhớ về quê nội dù nay tôi vẫn đang sinh sống và học tập nơi thành thị đông đúc, xô bồ.
Em sinh ra và lớn lên ở Thành phố Hồ Chí Minh, đây cũng chính là quê ngoại của em. Nơi đây, cuộc sống nhộn nhịp đông vui bốn mùa. Phố xá có đèn và cửa kính sáng loá, sang trọng. Thành phố có nhiều công viên đẹp như công viên Hoàng Văn Thụ, công viên Tao Đàn, công viên Gia Định. Nhà hàng, trường học, chung cư mọc lên như nấm đế phục vụ cho đời sống của nhân dân. Đặc biệt, thành phố của em có nhiều bệnh viện lớn, bác sĩ giỏi không những chữa bệnh cho nhân dân thành phố mà còn khám chữa bệnh cho nhân dân các tỉnh. Thành phố còn là cái nôi của ngành sản xuất hàng tiêu dùng của cả miền Đông Nam Bộ. Em rất tự hào về thành phố giàu và đẹp của em.