Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em yêu thích.

Đề 1: Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em yêu thích.

Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với chú mèo của em.

Bài làm:

Những động vật đáng yêu luôn là những người bạn vô cùng thân thiết của chúng ta. Nếu ai có hỏi tôi rằng tôi có yêu động vật  không thì tôi sẽ không ngần ngại trả lời là có. Chú mèo Mun nhà tôi chính là một người bạn mà tôi luôn yêu thương và coi là tri kỉ.

“ Meo…meo” đó chính là tiếng của Mun, cô mèo đỏng đảnh, yêu kiều nhà tôi đó. Ai nói là tình bạn giữa người và vật là không hề tồn tại cơ chứ. Mun và tôi đã trở thành bạn tốt đã bốn năm nay. Mun thuộc giống loài mèo lông dài Ba Tư, là món quà mà ba tôi đã mua trong một chuyến đi xa. Mun dễ thương lắm. Lúc mới được ba tôi đưa về, Mun nhát gan lắm. Mới được 3, 4 tháng thế nên nhìn chú nhỏ nhắn như cuộn len nhỏ vậy. Đôi mặt hồng hồng ngập nước ngước lên nhìn tôi trông thật đáng yêu. Dần dà, dưới sự quan tậm chăm sóc của tôi, Mun không còn nhút nhát nữa. Cô bé tinh nghịch nhảy nhót khắp sân nhà. Dần dần Mun lớn lên nhanh chóng trở thành một chú mèo vô cùng xinh đẹp. Bộ lông nó trắng tinh, mềm mại tựa như bông vậy khiến tôi không khỏi thích tay vuốt ve chú. Hai cái tai như hai chiếc ra đa vô cùng nhay nhạy, có thể phát hiện ra lũ chuôt xấu tính trộm đồ từ xa. Cái đuôi trắng nghoe nguẩy.Mun rất thích nằm ngửa ở cái đệm mềm mại ở giữa sân phơi nắng hoặc lăn qua lăn lại, bắt bướm vờn hoa trong vườn. Nhiều khi thấy Mun chơi vui vẻ quá, tôi hay ghẹo chú, cù, véo tai nói:

- Chị thì ngồi học không được đi chơi mà cô còn thong dong mải miết vờn hoa ghẹo bướm trong vườn.

Tôi và Mun cứ thế lớn lên và gắn bó gần gũi với nhau cùng với những kỉ niệm đẹp đẽ trong sáng nhưng cũng không ít niềm vui nỗi buồn. Tuy vậy tôi vẫn nhớ nhất là lúc tôi đổ tội cho Mun và cũng là lúc tôi không được nhìn thấy Mun nữa. Hôm ấy, vào một buổi sáng chủ nhật, mẹ tôi bảo tôi ở nhà dọn dẹp nhà cửa. Tôi nghe mẹ và tung tăng cầm chổi lau dọn. Mun cũng vậy, thấy tôi bận rộn nó cũng quấn quýt bên chân tôi dụi đầu vào chân tôi như nũng nịu. Tôi vừa lau vừa vui chơi, đùa giỡn với chú. Chú cứ đứng bên tôi cào nhẹ vào chân tôi như muốn chơi đùa tiếp. Tôi để chiếc khăn trên bàn và cúi xuống bế nó ngồi trên bàn. Tôi vừa lau vừa đùa giỡn, chẳng may tôi vô tình đẩy chiếc lọ hoa rơi xuống đất một tiếng ” choang” vang lên. Tôi nhìn mà sợ hãi, mặt tôi tái lại khi nhìn thấy những mảnh vỡ trên nền nhà tôi lẩm bẩm:

- Đây…. đây…. chẳng phải là….

Đúng lúc đó, mẹ tôi chạy tới. Mẹ tôi hỏi.

- Có chuyện gì hả con?

Nhìn mẹ xem, nét mặt mẹ lúc này tự nhiên rúm lại như rất tức giận, phải rồi, cái lọ hoa ấy là đồ cổ rất quý hiếm và rất đắt và khó có thể tìm được chiếc bình nào đẹp như thế. Vả lại, đó là cái bình mà ông nội đã để lại cho bố tôi trước khi qua đời. Mẹ tôi hốt hoảng hỏi?

- Ai làm vỡ cái bình này.

Tôi run run nhặt những mảnh vỡ, người run cầm cập, lúc này tôi chẳng biết trả lời mẹ như thế nào? Và nếu trả lời mẹ sẽ đánh tôi mất. Tôi nhìn mẹ rồi nhìn con mèo đang ngồi trên bàn, miệng tôi liền lẩm bẩm.

- Dạ… mẹ… Mun làm vỡ ạ!

Trời ơi! Tại sao tôi lại nói vậy! Mun có làm gì đâu, nó không có tôi mà. Mẹ tôi chằm chằm nhìn vào chú, mẹ nhìn cái chổi quật vào người nó mấy phát. Nó cứ rên lên ” meo meo” và ngơ ngác nhìn tôi như muốn hỏi tôi  ” tại sao mẹ chị lại đánh em”. Tôi thương Mun quá nhưng biết làm thế nào? Tôi khóc nức nở xin mẹ đừng đánh Mun nữa, tội nghiệp cho nó. Dường như nó đã hiểu chuyện và không kêu nữa, nó cứ đưa cặp mắt chừng chừng nhìn vào tôi.  Giờ đây, nó không nhìn tôi với ánh mắt âu yếm, nũng nịu nữa mà bây giờ nó muốn nhìn tôi như muốn trách tôi tại sao lại đổ tội cho nó.

Tối đó, mẹ không cho Mun vào nhà. Nói cứ đứng cào cửa kêu meo meo thật đáng thương. Trời bắt đầu nổi gió lớn. Xa xa xuất hiện vài tia chớp nhoáng. Trời mà mưa thì Mun sẽ ướt mất. Tất cả là lỗi tại tôi chứ đâu phải tại Mun. Tôi thật hèn nhát. Tôi bật dậy chạy ra ngoài ôm Mun vào phòng. Đôi mắt Mun đỏ hồng thật đáng thương. Tôi cùng Mun vào phòng mẹ, thú nhận tất cả. 

Việc ngày hôm đó khiến tôi hối hận vô cùng và là một kỉ niệm thật khó quên. Tôi sẽ không bao giờ như vậy nữa. Mun đối với tôi không chỉ là một vật nuôi mà nó còn là một người bạn thân vô cùng quan trọng đối cuộc đời tôi.

Tìm kiếm google:

Xem thêm các môn học

Bài văn mẫu 8


Đia chỉ: Tòa nhà TH Office, 90 Khuất Duy Tiến, Thanh Xuân, Hà Nội
Điện thoại hỗ trợ: Fidutech - click vào đây
Chúng tôi trên Yotube
Cùng hệ thống: baivan.net - Kenhgiaovien.com - tech12h.com