[toc:ul]
Sau khi suy nghĩ và cảm nhận, em rất đồng ý với quan điểm cho rằng “Tác giả đã kín đáo lưu ý về cách tiếp nhận đối với một văn bản văn học qua việc tái hiện sự khác nhau trong cách nhìn những bức tranh”. Bởi cả văn học và hội họa đều là hai loại hình nghệ thuật có nét tương đồng với nhau, nên không có gì lạ khi ta liên hệ chúng đến với nhau cả. Vấn đề được bàn luận ở đây chính là quá trình tiếp nhận một tác phẩm văn học cũng giống như khi cảm thụ một bức tranh vậy. Với mỗi sở thích, nhu cầu thẩm mĩ, mỗi cuộc đời, trình độ… sẽ cho ra một con người với lăng kính khác nhau. Vì vậy, khi họ nhìn tranh, đọc văn qua lăng kính đó, ắt sẽ có cảm nhận khác nhau. Chính những khác biệt về nhận thức, bối cảnh lịch sử sẽ khiến các tác phẩm đó được đánh giá khác nhau. Vẫn là bức tranh đó, nhưng với người này là đẹp, người kia lại cho rằng vô nghĩa. Hay cũng là bức tranh đó, lúc mới sáng tác bị đánh giá là tầm thường, nhưng đến hàng trăm năm sau lại được cho là vô giá. Văn chương cũng vậy, tùy vào cách nhìn và cảm quan của người thưởng thức, nó sẽ có giá trị và ý nghĩa khác nhau. (10) Do đó, tác giả mượn sự khác nhau trong các cách nhìn những bức tranh để bàn về cách tiếp nhận văn học hoàn toàn không có gì là thiếu hợp lí cả.
Em đồng ý với quan điểm này. Vì những bức tranh cũng là một hình thức sáng tạo nghệ thuật. Ý kiến này đã nói lên mối quan hệ giữa văn học và hội họa. Chúng cùng tái hiện những đối tượng nhất định như thế giới ngoại quan hay nội tâm con người. Mối quan hệ giữa văn học và hội họa là mối quan hệ hai chiều, tác động qua lại lẫn nhau.
Em đồng ý với quan điểm này. Vì những bức tranh cũng là một hình thức sáng tạo nghệ thuật. Nghệ sĩ nào trong quá trình sáng tạo cũng hướng tới công chúng, muốn được đông đảo công chúng chia sẻ với đứa con tinh thần của mình. Vì nếu sáng tác mà không được ai quan tâm, để ý thì chỉ như là tiếng kêu nhỏ nhoi, vô vọng giữa mênh mông sa mạc. Hơn nữa, việc tái hiện sự khác nhau trong cách nhìn những bức tranh như việc chúng ta cảm thụ được những sắc màu của tranh. Lúc đó, màu sắc của bức tranh (các dải màu vàng, đỏ và cam) trở nên sống động kì diệu, những dải màu đang nhảy múa. Ta thấy màu sắc sống dậy, như thể các lớp sơn đang trò chuyện với ta. Bức tranh dường như trở nên sinh động. Văn chương được viết từ hàng chục, hàng trăm năm trước vốn có khoảng cách với bạn đọc hôm nay. Qua góc nhìn hội họa, tác phẩm có thể trở nên sinh động, hấp dẫn, dễ tiếp cận độc giả hơn.