[toc:ul]
Theo em, nhân vật tôi trong truyện cái kính có bị mắc bệnh tưởng. Triệu chứng chung của những bệnh nhân này là hay hồi hộp, nặng ngực, khó thở, có khi đau nhức khắp nơi, nhức đầu, mờ mắt, hoặc mệt mỏi, mất ngủ... Họ đã đến nhiều BV khám và điều trị nhưng không hết. Bệnh nhân đến với Bệnh viện Sức khỏe tâm thần gần như là "nước cuối". Do đó, nhiều bệnh nhân khi đến bệnh viện đã ở giai đoạn trễ khiến việc điều trị khó khăn hơn, thời gian dùng thuốc, hồi phục kéo dài hơn. Nhiều ca không thể điều trị tâm lý đơn thuần mà phải dùng thuốc cho ổn rồi mới điều trị tâm lý.
Theo em, nhân vật “tôi” trong truyện Cái kính có mắc bệnh tưởng vì tình trạng mắt đang bình thường, không có vấn đề gì nhưng vẫn muốn đeo kính để khiến mình trông tri thức hơn. Sau những lần đi cắt kính và ảnh hưởng trực tiếp tới cuộc sống hằng ngày, anh ta vẫn nghĩ mắt mình có vấn đề chứ nhất quyết không chịu bỏ kính ra.
Theo em, nhân vật tôi trong truyện cái kính có bị mắc bệnh tưởng. Mắt của “tôi” bình thường nhưng lại cứ muốn đeo kính giả danh tri thức. Lần đầu tiên đi khám, bác sĩ bảo anh bị cận, cho anh đeo kính cận nhưng anh ta bị buồn nôn nên từ đó anh cứ nghĩ mắt mình chắc chắn có vẫn đề. Anh đi tìm bao nhiêu bác sĩ nhưng đều là bác sĩ không có tâm kể cả đi du học về hay làm nhà nước, nên mỗi lần đi khám về uống thuốc rồi đeo kính mới anh đều khốn khổ, lúc thì nhìn gần hóa xa, nhìn một thành hai, lúc lại chảy nước mắt liên tục,...Nhưng dù bị đủ loại triệu chứng như vậy, anh vẫn không chịu bỏ kính ra, không nghĩ đến mắt mình không bị làm sao cả mà vẫn nghĩ mắt mình có bệnh. Đây chính là bệnh tưởng.