Trong những phút cuối buổi học đã vang lên những thứ âm thanh ý nghĩa: Đó là tiếng đồng hồ điểm 12 giờ, tiếng kèn trumpet của quân Phổ trở về và tiếng nói bập bẹ của thầy Ha -men nữa. Đó là những âm thanh quen thuộc nhưng hôm nay nó trở nên đặc biệt hơn bao giờ hết, dường như tất cả mọi người trong lớp không ai muốn nghe những âm thanh ấy cả, bởi khi chúng vang lên có nghĩa rằng buổi học này sẽ kết thúc. Tiếng nói của thầy cũng bỗng nhiên nghẹn lại, bởi thầy vừa cảm thấy uất ức bởi mất nước, vừa xót xa bởi không thể tiếp tục cất lên tiếng nói của dân tộc, không thể lưu truyền nó cho thế hệ sau. Thầy không nói tiếp được nữa vì thầy cảm thấy xót xa vô cùng. Có thể nói, nhà văn đã cực kì tinh tế khi đặt những âm thanh này vào cuối truyện để thể hiện nội tâm sâu sắc của nhân vật và lột tả được ý nghĩa quan trọng của tiếng nói dân tộc đối với mỗi người