- Trong buổi học cuối cùng thầy HaMen mặc bộ lễ phục chỉ dùng vào những ngày đặc biệt khi có thanh tra hoặc phát thưởng: áo rơ-đanh-gốt màu xanh lục diềm lá sen gấp nếp mịn và đội mũ tròn bằng lụa đen thêu.
- Thầy nói năng với học sinh dịu dàng, không giận dữ quát mắng.
- Thầy đổi mới cách xựng hô, thầy kiên nhẫn giảng bài, chuẩn bị bài học rất chu đáo
- Thầy ca ngợi tiếng Pháp, tự phê bình mình và mọi người có lúc đã sao nhãng việc học tập và dạy tiếng Pháp. Thầy coi tiếng Pháp là vũ khí, là chìa khóa của chốn lao tù.
- Buổi học kết thúc, thầy xúc động mạnh, người tái nhợt, nghẹn ngào, không nói được hết câu. Thầy đã viết thật to lên bảng: "Nước Pháp muôn năm".
=> Sở dĩ có sự khác biệt so với ngày thường bởi buổi học ấy chính là một buổi học đặc biệt nhất. Đó sẽ là buổi học cuối cùng thầy có thể đứng trên bục giảng để dạy tiếng mẹ đẻ - tiếng nói của dân tộc mình. Thầy ý thức được đây là cơ hội cuối để mình truyền đạt lại với mọi người, và thầy muốn nó sẽ thật trang nghiêm, thật quan trọng