Câu 1:
Ông Giuốc-đanh tỏ ý không hài lòng về bác phó may và bộ lễ phục vì bộ lễ phục trái với bình thường, đôi bít tất lụa quá chật, Giuốc-đanh cảm thấy khổ sở, khó chịu khi mặc chúng.
Câu 2:
Ông Giuốc-đanh thay đổi thái độ từ giận thành vui khi nhận bộ lễ phục vì ông Giuốc-đanh trưởng giả, ngu dốt nhưng cố tình muốn trở thành tầng lớp quý tộc. Còn bác phó may láu cá, ăn bớt tiền của Giuốc-đanh còn ngụy biện, biến báo, ranh mãnh. Bộ lễ phục chật, may hoa ngược, bít tất lụa và đôi giày chật mà ông Giuốc-đanh vẫn chấp nhận đau đớn, ngược đời chỉ vì kém hiểu biết, học đòi làm sang, muốn được danh quý phái.
Câu 3:
- Ông Giuốc-Đanh (trưởng giả, ngu dốt nhưng cố tình muốn trở thành tầng lớp quý tộc). Ông Giuốc-Đanh là người thích ăn diện, muốn làm sang để tỏ vẻ người quý phái nhưng mê muội, ngu dốt, quê kệch, học đòi làm sang.
- Bác phó may (láu cá, ăn bớt tiền của Giuốc-Đanh còn ngụy biện, biến báo, ranh mãnh)
Câu 4:
Đoạn in nghiêng này là lời của tác giả. Vì tác giả dùng lời in nghiêng để kể và tránh nhầm lẫn với lời của nhân vật.
Câu 5:
Ông Giuốc-Đanh vô cùng háo danh, ưa nịnh, khao khát được làm quý tộc.
-> Giấc mộng mù quáng muốn bước chân vào giới thượng lưu lớn hơn cả sự tiếc tiền. Tính học đòi làm sang của ông không gì cản được.