[toc:ul]
Bài làm
Cái tên Nguyễn Ngọc Tư trở thành tâm điểm của hy vọng vào một nền văn trẻ đương đại, là một trong mười nhân vật trẻ xuất sắc tiêu biểu của năm 2000. Với phong các sáng tác đậm chất Nam Bộ, bình dị và gần gũi với đời thường cô đã có rất nhiều tác phẩm đặc sắc. Đoạn trích “ Mùa phơi sân trước” là những kỉ niệm tuổi thơ của tác giả. Góc nhỏ ấy có tấm lưng ông ngoại, có căn nhà chất đầy những món đồ hoài cổ, có mái hiên của bà cụ hiền như bà nội, có những chiếc bánh thảo thơm đồng bãi,… Cứ thế miền Tây hiện ra gần gũi tưởng như có thể chạm tới để cảm nhận cách sống, con người phóng khoáng nơi sông nước chứa chan tình cảm. Cái "tôi" của tác giả đã thể hiện trong văn bản là về cái tôi có góc nhìn bao quát về những điều xảy ra trong thời tuổi thơ mình. Qua đó, tác giả đã bộc lộ được những tình cảm, cảm xúc của mình qua các cách xây dựng, cách miêu tả thiên nhiên đầy trữ tình, lắng đọng. Đó là một cái tôi bình dị, gần gũi đầy hoài niệm bên những gì gần gũi xung quanh tác giả.
Bài làm
“Mùa phơi sân trước” của tác giả Nguyễn Ngọc Tư là một tác phẩm hết sức bình dị, là những kỉ niệm của tác giả ngày còn bé, những lần đạp xe trên con đường về nhà ngoại, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh hết sức bình dị và gần gũi. Cái "tôi" của tác giả đã thể hiện trong văn bản là về cái tôi có góc nhìn bao quát về những điều xảy ra trong thời tuổi thơ mình. Qua đó, tác giả đã bộc lộ được những tình cảm, cảm xúc của mình qua các cách xây dựng, cách miêu tả thiên nhiên đầy trữ tình, lắng đọng. Đó là một cái tôi bình dị, gần gũi đầy hoài niệm bên những gì gần gũi xung quanh tác giả. Cái tôi của tác giả là một cái tôi chiêm nghiệm, lắng đọng lại cảm xúc, cái tôi đang ngắm nhìn mọi thứ còn trong kí ức tuổi thơ một cách vô cùng quý trọng. Tuy chỉ là những khung cảnh, những con đường, những thức đồ hết sức bình dị thế nhưng trong kí ước của tuổi thơ của tác giả chúng thật tuyệt vời.
Bài làm
Đoạn trích “ Mùa phơi sân trước” của tác giả Nguyễn Ngọc Tư là một tác phẩm hết sức bình dị, ngôn từ gần gũi với cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của người dân. Đó là những kỉ niệm khi còn nhỏ của tác giả đạp xe trên con đường về nhà ngoại vào mùa Chạp. Đó là kỉ niệm trên đường đi ngắm nhìn những nhà xung quanh đường với những chiếc giàn phơi chật đồ. Sau khi mùa mưa đi để những ngày hửng nắng đến những chiếc giàn của người dân luôn bận rộn phơi đủ thứ trên đó. Càng về cuối năm giàn phơi càng bận rộn và đặc biệt là tới mùa Chạp thể nào cũng có thể bắt gặp người ta ép chuối khô. Cái "tôi" của tác giả đã thể hiện trong văn bản là về cái tôi có góc nhìn bao quát về những điều xảy ra trong thời tuổi thơ mình. Qua đó, tác giả đã bộc lộ được những tình cảm, cảm xúc của mình qua các cách xây dựng, cách miêu tả thiên nhiên đầy trữ tình, lắng đọng. Đó là một cái tôi bình dị, gần gũi đầy hoài niệm bên những gì gần gũi xung quanh tác giả.
Bài làm
“Mùa phơi sân trước” của tác giả Nguyễn Ngọc Tư là một tác phẩm hết sức bình dị, là những kỉ niệm của tác giả ngày còn bé, những lần đạp xe trên con đường về nhà ngoại, ngắm nhìn mọi thứ xung quanh hết sức bình dị và gần gũi. Trong suốt tác phẩm là nỗi nhớ của tác giả về mua phơi trước sân trong kí ức tuổi thơ của tác giả. Việc sử dụng từ ngữ địa phương trong tác phẩm cũng không hề gây khó hiểu nhiều cho người đọc mà thay vào đó nó mang lại cho mỗi người đọc một cảm giác chân thực, giản dị như chính người đọc được nhìn thấy những gì trong kí ức của tác giả. Quang cảnh thiên nhiên, sự vật , sự việc được tác giả miêu tả một cách vô cùng gần gũi, chân thực, tất cả đều thật bình dị đến lạ thường. Tất cả nỗi nhớ của tác giả cũng như quanh cảnh thiên nhiên, sự vật sự việc trong tác phẩm đã làm lên chất trữ tình trong văn bản.
Bài làm
Đoạn trích “ Mùa phơi sân trước” của tác giả Nguyễn Ngọc Tư là một tác phẩm hết sức bình dị, ngôn từ gần gũi với cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của người dân. Đó là những kỉ niệm của chính bản thân tác giả đã kể lại. Góc nhỏ ấy có tấm lưng ông ngoại, có căn nhà chất đầy những món đồ hoài cổ, có mái hiên của bà cụ hiền như bà nội, có những chiếc bánh thảo thơm đồng bãi,… Cứ thế miền Tây hiện ra gần gũi tưởng như có thể chạm tới để cảm nhận cách sống, con người phóng khoáng nơi sông nước chứa chan tình cảm. Đoạn trích này cũng chính là nỗi nhớ của tác giả dành cho mùa phơi trước sân tại vùng quên tác giả, chỉ là phơi những đồ ăn dản dị bình thường nhưng nó lại tạo lên một khung cảnh hết sức yên bình. Chất trữ tình trong văn bản, tác giả thể hiện nỗi nhớ của mình về "mùa phơi sân trước" cùng với việc sử dụng các từ ngữ miêu tả đã khiến cho quang cảnh thiên nhiên, các sự vật, sự việc trở nên gần gũi và thân thuộc hơn.