Tiếng suối khiến Nguyễn Trãi liên tưởng đến tiếng đàn cầm trong trẻo, thánh thót. Đàn cầm vốn là loại đàn quý thường được dùng trong các buổi yến tiệc chốn quyền quý cao sang. Khi so sánh tiếng suối với tiếng đàn, Nguyễn Trãi đã ngợi ca âm thanh trong trẻo, sự sang trọng, tinh tế của tiếng nước chảy chốn lâm tuyền. Tác giả không chỉ cảm nhận tiếng suối bằng các giác quan nhạy bén của mình mà còn cảm nhận bằng cả tâm hồn thanh cao, nhã nhặn. Và chính thiên nhiên ấy như đang mời gọi tác giả bộc bạch tâm tình, tác giả Nguyễn Trãi đã tìm đúng nơi để lắng đọng, thanh thản sau bao bon chen, khó khăn và tù túng chốn quan trường. Tâm hồn của ông như “chim sổ lồng” đang được bay lượn tự do và cùng hòa quyện vào với tiếng đàn cầm của suối, một thanh âm trong trẻo, bình lặng và dịu êm, xa lánh mọi sự tấp nập ngoài đời kia.