Nỗi đau xót lớn lao khi Bác qua đời được thể hiện:
Lòng người:
- Xót xa, đau đớn: chạy về, lần theo lối sỏi quen thuộc, bơ vơ đứng nhìn lên thang gác.
- Bàng hoàng không tin vào sự thật: “Bác đã đi rồi sao Bác ơi”
Cảnh vật:
- Hoang vắng, lạnh lẽo, ngơ ngác (phòng im lặng, chuông không reo, rèm không cuốn, đèn không sáng...)
- Thừa thãi, cô đơn, khi không còn bóng dáng của Người.
Không gian thiên nhiên và con người như có sự đồng điệu: “ Đời tuôn nước mắt/ trời tuôn mưa”:
- Cùng khóc thương trước sự ra đi của Bác.
- Nỗi đau xót lớn lao bao trùm cả thiên nhiên đất trời và lòng người.