[toc:ul]
Vào dịp sinh nhật, bố mẹ đã tổ chức cho em một bữa tiệc nho nhỏ. Mẹ nấu cho em những món mà em yêu thích, còn bố đi mua chiếc bánh kem thật lớn về để cả nhà cùng thưởng thức. Em mời bạn bè đến dự, bữa tiệc diễn ra trong tràn ngập sự vui vẻ, ấm áp. Sau đó, bố mẹ còn tặng em thêm một món quà. Chiếc xe đạp mà em hằng mong ước bấy lâu nay. Em cảm thấy thật biết ơn cha mẹ.
Lớp em đã có rất nhiều bạn biết đi xe đạp. Thế nhưng, mãi mà em vẫn chưa thể đi vì sợ ngã. Biết vậy, cuối tuần vừa rồi anh trai ruột đã chở em ra bãi đất trống và hướng dẫn em cách đạp xe. Anh giữ phía sau để em yên tâm đạp xe. Một hôm, lúc em đang đạp xe như mọi khi thì anh bất ngờ buông tay đứng lại và hô to động viên: "Cứ đạp đi em. Đạp đi, đạp đi. Được rồi đó". Và thế là em đã biết đi xe đạp. Nhờ có anh trai mà em đã vượt qua và chiến thắng nỗi sợ của bản thân.
Bà ngoại là một người rất đỗi yêu quý với em. Bà thường kể cho em câu chuyện cổ tích hằng đêm, bà dạy em cách làm việc nhà, nấu cơm. Mỗi khi đi học về được điểm cao là em lại được bà thưởng, và em thường kể cho bà những câu chuyện ở trường học, ở lớp và các bạn. Em rất yêu bà, em mong bà luôn khỏe mạnh và sống thật lâu để chứng kiến em trưởng thành. Em luôn cảm thấy yêu thương và biết ơn bà rất nhiều.
Có một lần em phải nhập viện vì ngộ độc, khoảng thời gian đó em được bố chăm sóc rất cẩn thận. Bố đi làm về là chạy ngay vào viện, vẫn còn mặc quần áo công nhân đã phải đi giặt khăn, trườm đá rồi đắp lên trán em. Bố bảo em nghỉ ngơi một chút đợi bố nấu cơm, được một giấc tỉnh dậy thì đã biết bao nhiêu là món ăn ưa thích của em được bày biện ra trước mắt. Ăn cơm xong, bố ở viện hát ru em, kể cho em những câu chuyện thú vị mãi đến lúc em ngủ rồi bố mới về nhà tắm rửa. Khoảng thời gian ở viện rất mệt nhưng vì có bố, em đã cảm thấy vui hơn nhiều.