[toc:ul]
Anh trai em tên là Minh Khang, anh không chỉ là một học sinh xuất sắc được thầy cô, bạn bè quý mến mà anh còn là một người anh tốt bụng nhất trên đời này. Anh Minh Khang chỉ hơn em 2 tuổi nhưng lúc nào anh cũng nhường nhịn, yêu thương và chăm sóc cho em. Mỗi khi có đồ chơi mới hay những món ăn ngon, anh đều nhường nó cho em. Anh Minh Khang không chỉ nhường nhịn mà còn hay dạy em học bài. Em rất yêu quý anh trai của mình.
Dì Ngọc Hà làm y tá tại bệnh viện nhi của tỉnh. Mỗi khi em ốm, dì Ngọc Hà đều cùng mẹ chăm sóc ân cần cho em. Dì cũng thường xuyên mua tặng cho em những món quà xinh xắn và đón em qua nhà chơi. Khi mẹ có việc bận thì dì là người trông coi, chăm sóc cho em. Dì Ngọc Hà còn là một người y tá tận tâm, mỗi khi em đến nơi làm việc của dì đều thấy dì chăm sóc ân cần cho bệnh nhân. Các bạn nhỏ trong bệnh viện cũng rất yêu quý dì. Em rất yêu quý và ngưỡng mộ dì Ngọc Hà, sau này lớn lên em cũng muốn làm một người y tá giống dì.
Trong gia đình, mẹ là người em yêu quý nhất. Mẹ không chỉ ân cần chăm sóc cho chị em em từng bữa cơm, giấc ngủ mà mẹ còn luôn yêu thương, che chở cho chúng em. Vì bố thường xuyên công tác xa nhà nên mẹ vừa là mẹ, vừa là bố. Mẹ cũng là người bạn mà em có thể chia sẻ mọi chuyện buồn vui trong học tập và cuộc sống.
Bố mẹ em đều là bác sĩ nên thường xuyên vắng nhà. Mỗi khi bố mẹ phải trực ở bệnh viện, người chăm sóc em chính là bà nội. Năm nay bà đã bảy mươi lăm tuổi nhưng bà vẫn rất minh mẫn và nhanh nhẹn. Hàng ngày bà sẽ nấu cho em những món ăn thật ngon như: thịt kho tàu, chuối ốc nấu đậu,...Bà không chỉ thay bố mẹ yêu thương, chăm sóc bữa ăn, giấc ngủ của em mà bà còn dạy em học. Bà là giáo viên về hưu nên mỗi bài dạy của bà đều rất dễ hiểu. Vào những lúc rảnh rỗi bà sẽ kể cho em những câu chuyện cổ tích hấp dẫn, thú vị. Em rất yêu mến và kính trọng bà. Bà như người mẹ thứ hai của em.