[toc:ul]
Viết đoạn văn tưởng tượng 1 trong 3 đề dưới đây:
Đề 1: Đóng vai Sơn Tinh kể lại cuộc chiến đấu với Thủy Tinh....
Đề 2: Đóng vai Mi-lô thuyết phục cha cho mình tham gia lớp học chơi trống
Đề 3: Đóng vai ông nhạc sĩ nói lên suy nghĩ khi nghe thấy lời thì thầm của bé Mai
Xin chào tất cả mọi người, ta là Sơn Tinh - người thường được mệnh danh là thần núi. Hôm nay, ta sẽ kể cho mọi người nghe về câu chuyện của cuộc đời ta.
Ta sinh ra và lớn lên tại vùng rừng núi Tản Viên. Từ nhỏ ta đã có tài dời non lấp bể. Càng lớn, sức mạnh của ta càng mạnh hơn. Khi trưởng thành, ta có thể di chuyển nguyên một quả đồi, thậm chí là một dãy núi. Đến tuổi cập kê, ta đem lòng yêu mến công chúa Mị Nương, một người vừa nết na lại hiền thục. Khi nghe tin Vua Hùng tổ chức kén rể, ta ngay lập tức đến đăng kí. Đến vòng cuối cùng, ta gặp một đối thủ mạnh không kém tên là Thủy Tinh. Hắn có khả năng hô mưa gọi gió, tạo ra giông bão. Vì thế, Vua Hùng mãi vẫn không thể chọn ra người vừa ý. Cuối cùng, ngài ấy đưa ra một danh sách các sính lễ gồm một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng và voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao. Và dặn rằng, ai là người đem sính lễ đến đầy đủ và nhanh hơn sẽ được cưới công chúa.
Suốt ngày và đêm hôm đó, ta đi khắp nơi tìm kiếm, thu thập những sính lễ cần thiết. Đến hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng là ta vội vào hoàng cung, xin hỏi cưới ngay. Cuối cùng, may mắn đã mỉm cười với ta, khi ta thành công cười được người vợ hiền mà mình hằng yêu quý. Hôn lễ diễn ra trong sự vui sướng tràn trề của muôn dân. Kết thúc, ta đưa Mị Nương về nhà mình ở núi Tản Viên.
Tuy nhiên trên đường đi, chúng ta gặp phải Thủy Tinh đang nổi giận đùng đùng đuổi theo phía sau. Hắn hô mưa, gọi gió, tạo thành dông bão, cuốn từng đợt từng đợt mạnh mẽ. Chẳng mấy chốc mà thành Phong Châu nổi lềnh bềnh trong biển nước. Tiếng muôn dân kêu gào bị sấm sét nhấn chìm. Thấy thế, ta ngay lập tức quay trở lại, chiến đấu đến cùng với tên Sơn Tinh. Ta bốc từng quả núi, đắp thành những tường lũy thật cao để chắn dòng nước lũ. Thủy Tinh dâng nước cao đến đâu ta liền đắp đất cao lên đến đấy. Không chút nao núng và sợ hãi. Suốt mấy ngày đêm, ta và Thủy Tinh cứ giằng co với nhau như vậy mãi, đến cuối cùng Thủy Tinh kiệt sức đành phải rút lui. Tuy nhiên, hắn không hề chịu thua, mà năm nào cũng đem quân lên lần nữa để tấn công ta. Thế nhưng, chưa khi nào và sẽ không bao giờ hắn có thể chiến thắng được ta.
Thôi, vợ ta đang gọi ta ở phía bên ngoài rồi. Nên câu chuyện dừng lại ở đây thôi. Tạm biệt tất cả mọi người.
Ta là Sơn Tinh, hôm nay ta đang đi trên con đường từ thành Phong Châu trở về núi Tản Viên - con đường mà ta đã đi qua cả trăm lần. Nhưng ngày hôm nay, cảm xúc thật khác lạ, bởi ta không trở về một mình, mà dẫn theo người vợ mới cưới của mình: nàng Mị Nương.
Suốt ngày hôm qua, ta không có một phút nào nghỉ ngơi cả, vì mải đi khắp nơi, tìm đủ những món sính lễ Vua Hùng yêu cầu: voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao và một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng. Khi đến nơi, thấy đối thủ của ta Thủy Tinh vẫn chưa có mặt, ta liền hiểu rằng, ta thực sự đã được cưới Mị Nương rồi. Trên đường trở về, lòng ta lâng lâng vì vui sướng. Nghĩ về những ngày tháng sắp tới mà lòng ta phơi phới như mùa xuân về.
Chợt, bầu không khí trở nên nặng nề. Từ phía thành Phong Châu, một cơn gió lớn nổi lên, rồi mưa to ập đến, sấm chớp giật đùng đùng. Nước từ đâu dâng lên nhanh chóng, trong phút chốc nhấn chìm cả thành Phong Châu. Người dân hoảng loạn bỏ chạy lên vùng núi cao. Thấy vậy, ta liền lao về phía đó để ngăn cản dòng nước. Ta dùng sức mình nhấc bổng từng quả đồi, dời từng dãy núi, đắp lên từng bức tường thành đồ sộ để ngăn dòng nước dữ. Đến lúc này, ta mới nhìn thấy được nguyên nhân của tai họa này: Thủy Tinh. Thì ra vì đến sau, không cưới được vợ nên hắn nổi điên, dâng nước uy hiếp, muốn ta trả lại Mị Nương cho hắn. Đừng hòng- lòng ta quyết như thế. Vậy là, ta và hắn dằng co với nhau trong suốt cả mấy tháng trời. Hắn dâng nước lên cao bao nhiêu thì ta lại dời núi lên cao bấy nhiêu. Cuối cùng hắn không đánh nổi nữa đành phải lui quân. Kết thúc trận chiến, với sự kiêu hãnh của kẻ chiến thắng ta tiếp tục đưa vợ về quê hương của mình. Chúng ta sẽ cùng nhau chung sống hạnh phúc cho đến đầu bạc răng long.
Tuy nhiên, ta vẫn có chút phiền lòng khi năm nào Thủy Tinh cũng dâng nước tấn công ta hòng trả lại mối thù năm xưa. Và dĩ nhiên là hắn chẳng bao giờ và cũng sẽ không bao giờ đánh thắng được ta cả.
Mặc dù cha không đồng ý cho tôi chơi trống nhưng tôi vẫn không từ bỏ đam mê. Ban ngày tôi chăm chú lắng nghe tất cả những âm thanh xung quanh: tiếng những tàu lá cọ đu đưa trong gió, tiếng vỗ cánh của những chú chim ruồi, âm thanh phát ra khi tôi chụm hai chân rồi nhảy vào vũng nước,… Khi màn đêm buông xuống, tôi ngồi trên bãi cát và lắng nghe âm thanh của biển cả. Tôi khẽ hỏi những con sóng xô bờ: Tại sao mình không thể trở thành một tay trống nhỉ?. Thế rồi, tôi thuyết phục cha cho tôi tham gia một lớp nhạc cụ. Trống tim-pan-ni, trống công-ga, trống bông-gô,… loại nào tôi cũng chơi được. Tôi hăng say luyện tập cho đến 1 ngày nghe tiếng trống của tôi, ai cũng muốn nhún nhảy. Cứ cố gắng như vậy, cuối cùng tôi đã trở thành một nghệ sĩ trống nổi tiếng thế giới.
Chiều ngày hôm qua, tôi đã phát hiện ra đóa hoa mà mình chăm sóc đã bị gãy. Khi tôi đang không biết ai đã làm điều đó, thì vô tình nghe thấy được những lời thì thầm của bé Mai. Thì ra, cô bé đã vô tình làm gãy bông hoa và muốn tìm tôi xin lỗi. Khi tôi đang phân vân không biết nên bước ra không, thì chợt nghe thấy lời thì thầm “Ông Bụt ơi, cứu con!” của cô bé. Thế là, tôi đã có một quyết định nhanh chóng. Thay vì bước ra và bảo cô bé trở về nhà, tôi sẽ đem đến cho cô bé ấy một bất ngờ. Tôi sẽ bí mật mua một chậu hoa lan mới thay vào vị trí chậu hoa bị gãy. Như vậy, lời cầu mong của bé Mai đã thành hiện thực rồi. Tôi quyết định làm như vậy, chính là vì muốn giữ cho cô bé sự trong sáng của tâm hồn nhỏ bé ấy. Như vậy là cô bé sẽ vẫn là một đứa trẻ vui tươi, hồn nhiên như trước. Và tôi, cũng có một niềm cảm hứng mới để sáng tác nên những giai điệu tươi vui, ý nghĩa hơn.