Đáp lại những ân tình của người ở lại, lời người đi cũng tha thiết không kém:
- Lời đáp lại của người ra đi: Mình- ta đã có sự chuyển hoá. Phép điệp mình- ta: xoắn xuýt hoà quyện vào nhau.
- Đáp lại lời băn khoăn của người việt Bắc: "Mình đi, mình lại nhớ mình" một câu trả lời chắc nịch. Người ra đi, khẳng định, đinh ninh rằng lòng mình trước sau như trước, luôn mặn mà.
- Cái nghĩa tình đó còn được so sánh với nước trong nguồn, dạt dào, vô tận, không bao giờ cạn: "Nguồn bao nhiêu nước nghĩa tình bấy nhiêu". Và những người chiến sĩ vẫn mãi đinh ninh một lời thề sắc son với người dân Việt Bắc.
- Từng kỉ niệm gắn bó như được thuật lại trong từng câu nói của người ra đi. Từ kỉ niệm về bát cơm thì sẻ nửa, chăn sui đắp cùng. Nhớ cả những người mẹ Việt Bắc với dáng hình địu con lên nương hái bắp, cả những giây phút cùng nhau học cái chữ quốc ngữ nữa
=> Tình nghĩa của người cán bộ về xuối đối với nhân dân Việt Bắc sâu đậm, không phai nhạt theo thời gian.