[toc:ul]
“Công cha như núi Thái Sơn
Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra...”
Chúng ta lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ và trong cả sự chở che, bảo vệ của cha. Tình cha con đối với em cũng là một thứ tình cảm thiêng liêng quý giá. Bố của em là người mà em yêu thương, quý trọng vô cùng trong cuộc đời mình.
Thời gian đi qua đã âm thầm ghi lại những dấu vết trên dáng hình của bố. Bố em năm nay đã bước qua tuổi bốn mươi nhưng vẫn rất khỏe mạnh và trẻ trung, trẻ hơn cả tuổi thật của bố. Dáng người bố cao lớn, mạnh mẽ với làn da rám nắng khỏe khoắn, bờ vai dài rộng và vô cũng rắn chắc. Mái tóc bố đã điểm thêm một vài sợi tóc trắng nhưng nhìn xa vẫn đen bóng, lúc nào cũng được bố cắt tỉa gọn gàng. Khuôn mặt bố vông hình chữ điền nghiêm nghị với hàng lông mày đậm và đôi mắt sáng ngời. Nụ cười ấm áp luôn thường trực trên môi khiến khuôn mặt ấy nhiều thêm sự gần gũi và hiền từ. không hề nghiêm khắc.
Bố của em chỉ là một người nông dân hiền lành, chất phác. Đôi bàn tay to lớn của bố qua năm qua tháng đã dày thêm những vết chai, mỗi lần sờ vào em càng thấy kính trọng và thương bố nhiều hơn. Đôi bàn tay ấy đã chèo chống bao năm tháng, bảo vệ gia đình em khỏi giông tố cuộc đời.
Bố chính là cây cột vững chãi, chống đỡ cho tổ ấm nho nhỏ của gia đình em. Ngày ngày, bố thức dậy từ rất sớm, giúp mẹ chuẩn bị từng bữa ăn cho chúng em. Những món ăn chính tay bố nấu không thua kém mẹ một chút nào, rất ngon và hấp dẫn. Bố sở hữu công thức nấu ăn riêng, bố hài hước bảo đó là bí mật của bố. Bố không ngại nắng mưa, giúp mẹ chăm lo ruộng lúa của gia đình để mẹ yên tâm đến xưởng làm việc. Cánh đồng lúa xanh tươi mơn mởn rồi làm đòng, trổ bông, mang tới cho gia đình em những sân thóc vàng ươm, những hạt gạo dẻo thơm muôn phần.
Không những thế, bố còn khéo léo chăm sóc mảnh vườn rộng lớn phía sau nhà em. Thửa vườn rộng nhờ đôi bàn tay khéo léo của bố, năm nào cũng xanh tốt, rau quả ngập tràn khắp nơi. Bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, mùa nào cũng có rau xanh trái ngọt, hàng xóm láng giềng ai cũng ngưỡng mộ gia đình em. Bố giống như có thật nhiều phép thuật, không việc gì có thể làm khó được bố.
Bố dịu dàng và bao dung, dù nghiêm khắc với những lỗi lầm của em nhưng chưa bao giờ bố nặng lời trách mắng hay đánh đòn em. Bố luôn là tấm gương để em học tập và noi theo từ những ngày còn bé xíu. Bố của em rất tốt bụng và rộng rãi, hàng xóm xung quanh chỉ cần có lời nhờ vả, bố sẵn sàng bỏ cả công việc sang giúp đỡ. Mọi người ai cũng quý mến sự nhiệt tình và chất phác của bố. Em cũng luôn tự hào về tính cách vô cùng tốt đẹp ấy ở bố.
Bố của em có lẽ không hoàn hảo như nhiều người đàn ông khác, nhưng trong mắt em, bố mãi mãi là người đàn ông tuyệt vời nhất, đáng quý nhất. Bố là người trao cho em hình hài để em được đến với thế gian xinh đẹp này, là người sẵn sàng hi sinh những điều tốt đẹp nhất để nuôi nấng và bảo vệ em, nguyện ước cho em trưởng thành trong tình yêu thương và niềm vui, hạnh phúc. Từng ánh mắt, từng cử chỉ của bố em luôn ghi nhớ tận sâu trong trái tim mình, ghi nhớ công ơn bao la trời biển của bố.
Mai sau, khi em khôn lớn trưởng thành, đến ngày rời xa bố mẹ để cất cánh bay cao bay xa, hành trang em mang theo chính là tình yêu thương và sự hi sinh cao cả của bố. Từng ngày trôi qua em luôn tự nhủ phải cố gắng, xứng đáng với công lao mà bố đã dành cho em.
Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ,
Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha.
Đó là hai câu thơ luôn khắc sâu trong tâm trí em, nhắc nhở em nhớ về công ơn của bố mẹ. Nếu mẹ như vầng trăng dịu hiền, ru em vào những giấc ngủ đêm khuya thì bố là ánh mặt trời ấm áp, dạy em luôn phải mạnh mẽ và trưởng thành trong cuộc sống. Bố là người thầy tuyệt vời nhất trong em.
Bố em năm nay đã tròn 40 tuổi, bố có dáng có người cao và gầy. Làn da của bố rám nắng vì công việc hàng ngày phải làm việc nhiều dưới ánh nắng mặt trời. Mọi người thường nói em rất giống bố ở khuôn mặt nhỏ nhắn, vầng trán cao, đôi mắt đen láy và hiền từ. Em rất vui và tự hào về điều đó vì mang trong mình những nét di truyền của bố. Giọng nói trầm và nụ cười ấm áp khiến em luôn cảm thấy hạnh phúc khi được gần bên bố. Đôi bàn tay của bố thô ráp, em biết đó là những dấu vết của thời gian, của bao vất vả bố đã hi sinh để lo lắng cho chúng em một cuộc sống đủ đầy hơn.
Bố em làm nghề lái xe, công việc của bố là chuyển những chuyến hàng đi đến khắp mọi miền tổ quốc. Vì vậy, bố thường xuyên phải xa nhà. Mỗi khi có ngày nghỉ, bố thường hướng dẫn làm những công việc nhà như sửa xe đạp, chữa lại chiếc ghế bị hỏng…. Bố luôn lo lắng và rất thương hai mẹ con em. Bố dặn em phải chăm chỉ học hành, không được làm mẹ buồn và lo lắng vì mẹ phải làm rất nhiều công việc hàng ngày. Mỗi lần bố về, đều tặng em những món quà nhỏ từ nhừng miền đất nơi bố đi qua. Bố luôn nói với em về quê hương đất nước Việt Nam vô cùng tươi đẹp và rộng lớn, đó là động lực thôi thúc em cố gắng học thật tốt để sau này có thể đặt chân đến những miền xa.
Bố dạy em rất nhiều điều hay lẽ phải trong cuộc sống: phải biết mạnh mẽ sau những thất bại, biết khiêm nhường trước những thành công đạt được và hãy sẻ chia với những người bạn lúc khó khăn. Bố là người thầy với những lời khuyên bổ ích, người cho em động lực và niềm tin để vượt qua mọi giây phút buồn vui.
Cô giáo từng nói với chúng em rằng quê hương và gia đình là hai điều quý giá nhất mà cuộc đời ban tặng mỗi người. Em cảm thấy mình thật hạnh phúc và may mắn khi được làm con của bố mẹ. Em sẽ luôn nỗ lực học tập thật tốt để đền đáp công ơn nuôi dưỡng đó. Và mong rằng, bố sẽ luôn mạnh khỏe để mãi là điểm tựa vững chãi cho em trong cuộc sống này.
Tình cha con là thứ tình cảm âm thầm, lặng lẽ mà thiêng liêng và da diết vô cùng. Đối với em, tình cảm ấy vô cùng quý giá bởi lẽ bố chính là người vô cùng quan trọng, vô cùng đặc biệt trong cuộc đời của em.
Bố em năm nay đã bước sang tuổi bốn mươi, dù cuộc sống vất vả để chăm lo cho gia đình nhưng bố trông vẫn trẻ hơn nhiều so với tuổi thật của mình. Dáng người bố cao gầy nhưng bờ vai rộng và vững chãi, sẵn sàng là điểm tựa cho mẹ con em. Tóc bố vẫn còn đen, lúc nào cũng được cắt tỉa gọn gàng. Khuôn mặt bố vuông chữ điền với những đường nét cương nghị. Hàng lông mày rậm kết hợp với đôi mắt luôn toát lên vẻ nghiêm túc càng khiến bố thêm phần chính trực. Nhưng đôi mắt ấy khi nhìn mẹ và em lại toát lên tình yêu thương và sự chở che dịu dàng hiếm thấy.
Bố là một thầy giáo cấp ba tài giỏi và nhiệt huyết, luôn hết lòng với công việc và học sinh của mình. Đôi tay làm bạn với bảng đen phấn trắng hơn mười năm đến hôm nay vẫn luôn nhìn thấy những vệt phấn. Đôi bàn tay ấy miệt mài bên trang giáo án với bảng đen phấn trắng ngày này qua ngày khác. Cũng chính đôi bàn tay ấy dịu dàng ấm áp xoa đầu em, nắm lấy đôi bàn tay nhỏ gầy của mẹ, chèo chống cho mái nhà nhỏ của em vượt qua bao sóng gió và bão tố của cuộc đời.
Từ những ngày còn bé xíu, bố đã là người hùng trong mắt em. Ở trường học, bố em là người đồng nghiệp tốt, là người thầy mà rất nhiều học sinh yêu mến, kính trọng. Năm tháng trôi đi, bố lần lượt dìu dắt hết lớp học trò này đến lớp học trò khác, dạy dỗ và đưa họ cập bến bờ tri thức. Để rồi nhiều năm sau, các anh chị vẫn nhớ tìm về, hàng năm đều đến nhà em cảm ơn và thăm hỏi.
Trở về tổ ấm thân yêu của em, bố lại là người đàn ông hoàn hảo của gia đình. Bố không ngại xuống bếp giúp mẹ nấu cơm, tự tay nấu những món ăn ngon cho cả nhà. Những lúc nhìn bố đứng trong phòng bếp, cẩn thận nấu từng món, từng món em đều cảm thấy rất hạnh phúc và may mắn. Dành tình yêu cho gia đình và sự nghiệp trồng người cao quý của mình, bố còn dành tình yêu cho thiên nhiên, cỏ cây. Thời gian rảnh, bố chẳng đi đâu, chỉ dành thời gian nghiên cứu thêm bài học, cho gia đình và cho vườn cây nhỏ trước sân. Cả khu vườn không rộng bao nhiêu vạy mà dưới đôi bàn tay khéo léo của bố, vườn cây ngày càng tươi tốt. Mùa nào thức ấy, gia đình em luôn có trái thơm quả ngọt thưởng thức và mang tặng mọi người xung quanh.
Đảm đương nhiều việc như vậy nhưng bố vẫn không quên dành thời gian quan tâm việc học hành của chị em em. Bố không đặt nặng yêu cầu mà luôn thoải mái với kết quả học tập của chúng em. Em vẫn nhớ rõ lời nói đầy yêu thương của bố khi em còn nhỏ “Bố không cần các con phải giỏi như người này như kia, bố chỉ mong hai công chúa của bố cố gắng hết sức mình, là chính mình là được.” Bố chỉ dạy cho em từ những bài tập cơ bản nhất đến những bài học đạo lý mà bố học được trong cuộc đời. Bố bao dung nhưng luôn nghiêm khắc mỗi khi em mắc lỗi, tất cả chỉ vì bố mong em nên người.
Bố là thần tượng của em, là chỗ dựa vững chắc mỗi khi em vấp ngã. Bố dành tất cả tình thương cho gia đình nhỏ của em. Em luôn cố gắng phấn đấu để xứng đáng là con gái ngoan của bố.