[toc:ul]
Bốn mùa trong năm, có lẽ đẹp nhất là mùa xuân. Mùa của muôn loài cùng vươn mình trỗi dậy sau một mùa đông lạnh lẽo kéo dài. Mùa xuân còn là mùa của những lễ hội đầu năm, mọi người cùng thảnh thơi du xuân dự lễ và cầu mong cho một năm may mắn, bình an. Mùa xuân vừa qua, em đã được cùng bố mẹ đến thăm Thiền viện Trúc Lâm Tây Thiên của tỉnh Vĩnh Phúc.
Từ tối hôm trước, em đã rất háo hức chuẩn bị cho chuyến đi thăm quan chùa. Em cùng mẹ chuẩn bị đồ đạc để mang theo như đồ thắp hương làm lễ, quần áo ấm và đồ ăn, thức uống. Sau đó, cả nhà em đi ngủ sớm để chuyến đi ngày hôm sau được thuận lợi.
Đúng 6 giờ sáng, chuyến xe xuất phát. Trên xe hôm nay còn có các cô, các bác trong cơ quan mẹ em cũng đi hành hương về nơi đất Phật. Từ Hà Nội đến Thiền viện Trúc Lâm là 85 ki-lô-mét. Vì xuất phát từ sớm nên ngoài trời vẫn chưa sáng hẳn. Hai bên đường, cảnh vật vẫn còn như chìm trong giấc ngủ, những giọt sương đọng lại trên cành lá như những hạt ngọc nhỏ xinh, lấp lánh. Tiết trời ngày đầu xuân se lạnh, những hạt mưa phùn lất phất bay.
Đến chín giờ sáng, chiếc xe dừng lại dưới chân núi. Nhìn lên trên, Thiền viện Trúc Lâm thấp thoáng hiện ra trong mây trắng bồng bềnh, giữa màu xanh của rừng núi Tam Đảo. Một bức tranh tuyệt đẹp vô cùng, Em cùng mọi người leo bộ, qua những bậc thang để lên đến chùa. Đường đi khúc khuỷu, quanh co, dẫn cả đoàn qua những bậc đá lên cao vút. Em có cảm giác mình được đi giữa chốn thần tiên với bốn bề mây trắng. Cảnh vật ở đây hoang sơ, không khí vô cùng trong lành và sạch sẽ. Tất cả mọi người đều cảm nhận được sự thanh tịnh và trang nghiêm nơi đất Phật.
Khi lên đến sân chùa, em cùng bố mẹ chỉnh đốn lại trang phục và bước vào trong chùa. Em chắp tay thành kính và mong đức Phật phù hộ cho cả gia đình em sức khỏe, bình an và may mắn. Hôm nay là ngày nghỉ cuối tuần nên rất đông du khách đến vãn cảnh. Mọi người đến đây để tưởng nhớ công ơn của đức Phật và các vị Thánh. Mẹ em nói rằng đó là một truyền thống đạo lí tốt đẹp của dân tộc.
ĐIều khiến em ấn tượng nhất đó là cùng bố mẹ dự bữa cơm chay ở nhà chùa. Bữa cơm với những món ăn được chế biến từ rau củ, không sát sinh các loài động vật, thể hiện tấm lòng từ bi của đức Phật. Mọi người tham dự bữa ăn đều thấy vui vẻ vàcảm nhận được ý nghĩa sâu sắc từ những điều đức Phật đã dạy. Cuối bữa ăn, chúng em được các vị sư phát tặng cuốn sách nhỏ về những điều Phật răn dạy mỗi người những điều nên và không nên làm trong cuộc sống. Cuốn sách rất bổ ích, giúp em sống tốt hơn trong cuộc sống.
Thoáng chốc, trời đã chuyển sang chiều. Em cùng bố mẹ lên xe ô tô để chuẩn bị trở về nhà. Chiếc xe từ từ lăn bánh, ngôi chùa vẫn nằm đó, thanh tịnh giữa núi rừng bao la. Chuyến đi đã giúp em biết thêm về những phong cảnh đẹp của đất nước, biết thêm về nét văn hóa của truyền thống dân tộc. Em mong rằng sẽ được cùng bố mẹ đi đến nhiều nơi hơn nữa để mở rộng hiểu biết của bản thân mình.
Chủ nhật vừa qua, ba đưa cả nhà đi chơi Thảo cầm Viên. Theo cách nói của ba thì là đi pic-nic.
Ăn sáng xong, ta-xi đưa cả nhà theo con đường Nguyễn Thị Minh Khai, rồi rẽ vào đường Nam Kì Khởi Nghĩa, đến trước dinh Thông Nhất thì rẽ theo đường Lê Duẩn. Thẳng theo đường Lê Duẩn, đến đầu đường đằng kia là Thảo Cầm Viên thành phố.
Như một hướng dẫn viên thực thụ, bố vừa đi vừa giới thiệu cho mẹ và em biết Thảo Cầm Viên nằm trên bờ sông Thị Nghè, xây dựng vào năm 1683, với diện tích khoảng 30 hec-ta. Bố chỉ cho xem những cây sao đen cao vút, thân thẳng tắp, ngọn ngất nghểu trên trời cao.
Dưới hồ, cây hoa súng lá lớn có gốc gác từ vùng Nam Mĩ. Đi men theo hồ, cây chuôi rẻ quạt trông thật đẹp. Nhìn đúng là một cái quạt đang xoè rộng ra. Bố cho biết loại cây này thường mọc ở sa mạc, thuộc loại cây hiếm. Em còn đang say ngắm cây hoa mai vàng nở hoa đẹp thì bé Hoa đã thích thú vừa kéo tay mẹ đến bên chuồng thú vừa kêu lên sung sướng: “Hổ! Mẹ ơi!" Một con hổ lông vàng với những vằn đen đang nằm ườn mình bên góc chuồng, giương cặp mắt lạnh lùng nhìn khách qua lại. Hổ ta ngoác mồm ra một cái, nhe những cái răng nhọn, to đùng, không biết là ngáp hay muôn trả lời bé Hoa làm bé sợ chết khiếp, ôm vội lấy người mẹ. Bố cười bảo bé Hoa: “Tại con gọi trống không nên ông hổ giận đây! Con phải gọi là ông hổ, biết chưa?" Ở những chuồng bên, những con sư tử có cái bờm xù ra, con gấu đen trũi chỉ còn cái mat trắng dã, con báo với tấm thân lốm đốm đen trên bộ lông hung nhạt đưa mắt hiền từ nhìn theo bé Hoa, có ý an ủi: "Bé đừng sợ. Bọn ta không làm hại bé đâu!"
Qua khỏi khu thú vật hoang dã là khu chim lạ. Em cứ nghếch mắt lên để đọc tên các con chim trong từng chuồng. Này đây là kền kền, hồng hoàng, này đây là trĩ, là công ... Những con giang chân dài, những con bồ nông, rồi cò, sếu không bị nhốt trong chuồng mà được thả tự do đi lại quanh hòn đảo nhỏ nằm giừa hồ nơi trung tâm Thảo cầm Viên. Bé Hoa kêu mỏi chân và kéo bố mẹ lại ghế đá bên hồ. Cả nhà vừa ăn kem vừa ngắm nhìn đàn chim trên đảo.
Bố lấy máy ảnh chụp cho cả nhà. Bé Hoa đòi bố chụp riêng cho bé. Bé đòi lấy cho được hình con giang đang lội trên hồ. Bố cười và bảo: “Yên chí. Bố sẽ cho con đứng lên con giang nhé!"
Cả nhà ăn uống xong thì mặt trời đã nghiêng về đằng chân trời. Trước khi ra về, bố còn đưa cả nhà vào thăm viện Bảo tàng trưng bày nhiều hiện vật văn hoá đặc sắc của dân tộc.
Cả nhà không quên tạt vào đền vua Hùng thắp hương cầu xin may mắn cho cả gia đình trong năm Bính Tuất này.
Bé Hoa đòi bố chụp cho riêng bé đến 3 kiểu ở khu đền Hùng này. Bé nói lém lỉnh: “Con về thăm Tổ mà lị!"
Trên đường về nhà, bé Hoa không hiểu sao lại nói với bố mẹ đúng cái điều mà tôi đang định nói: “Chủ nhật sau, cả nhà ta lại đi pic-nic nữa, bố mẹ nhé!".
Trong lớp em, bạn Ngọc có ông bà ngoại ở cồn Tàu. Cái cù lao nhỏ ấy có nhiều khu vườn rộng rãi, trái ngọt cây lành trù phú. Thế là chúng em - một số bạn chơi thân với Ngọc nhân dịp nghỉ học kì, đã đến thăm ông bà của Ngọc.
Chiếc xuồng chở năm bạn nhỏ chúng em rời bến. Nhỏ Ngọc và nhỏ Nga - hai con rái cá của miền sông nước này - lãnh việc chống chèo. Hai đứa ra lệnh bọn em phải ngồi yên. Nước đang lớn, sông Cửa Trung ít sóng - không đầy mười phút sau, xuồng chúng em đã qua bờ bên kia. Vào lạch nhỏ, chiếc xuồng lại luồn lách giữa chằng chịt hai bên bờ toàn là cây trái. Chẳng mấy chốc xuồng cặp bến. Được biết trước nên hai ông bà của Ngọc mừng rỡ ra đón chúng em. Theo bước của ông bà, chúng em lên bến, đi vào một khu vườn xanh mượt nhiều loại cây trái khác nhau.
Ơ kìa! Bao nhiêu là thứ trái cây ẩn mình trong bóng lá. Những trái chôm chôm chín đỏ trĩu cành. Những trái boòng boong màu vàng in hình xuống lặt nước xanh mát của con rạch nhò. Che rợp cả khoảng vườn là những cây hàng cụt xòe tán rộng rinh. Ngọc dẫn chúng em đến một dãy nhãn xanh, trái đơm trĩu trịt từng chùm và giới thiệu đó là giống nhãn hột tiêu. Nhờ bà ngoại giải thích, chúng em mới biết thì ra, sở dĩ có tên là nhãn hột lu vì hột nhãn nhỏ như hột tiêu. Tách trái nhãn này ra toàn là cơm... ngon tuyệt vời. Chúng em cứ ngỡ như lạc vào xứ sở thẩn tiên. Mùi sầu riêng, mùi mít tố nữ thoang thoảng ngọt ngào. Lóa cả mắt, chúng em bị mê hoặc bởi biết bao màu sắc của nhiều tầng bậc: tầng thấp, tầng cao của cây trái từ màu vàng của boòng boong, của cóc chiu, màu tràng trắng của nhãn đến màu nâu sậm của măng cụt.
Trước mắt chúng em, cây nào cũng sum suê, trái đơm cành trĩu, đan vào nhau làm thành một chiếc dù xanh khổng lồ xòe ra giữa trời trưa nắng gắt.
Chúng em ngồi xuống một gốc chôm chôm. Ông bà ngoại cho phép chúng em vào tiệc. Ba quả sầu riêng to được khui ra thơm nức mũi. Các loại trái ly khác cũng được dọn ra. Chúng em tha hồ ăn...
Khi trời đã về chiều, chúng em mới xin phép ông bà ngoại để ra về. Tới nhà rồi mà mùi hương cây trái dường như cứ vương vấn quanh em. Khu vườn tuyệt vời ấy đã đi vào giấc ngủ của em vào buổi tối hôm ấy.
Chưa bao giờ em đi xa như lần ấy. Đó là chuyến tham quan du lịch tại thành phố Đà Lạt do cơ quan bố tố chức vào dịp hè năm ngoái.
Em và bé Mi được bố mẹ cho đi theo. Một chuyến du lịch lí thú mà chẳng bao giờ em quên được.
Nhìn phía trước, con đường nhựa tí tẹo vắt lên, lượn xuống trông như một đường chì ngoằn ngoèo kẻ trên tấm bản đồ. Bây giờ, em mới thực sự hiểu được khái niệm “đồi núi” mà trước đây trong giờ từ ngữ cô đã giải thích: Rừng cây bạt ngàn ngút cả tầm mắt. Trên các ngọn núi cao, những dải mây trắng vắt ngang như một tấm lụa trắng, nổi bật trên màu xanh thẳm của lá rừng. Xe đã đến địa phận của thành phố. Điểm tham quan đầu tiên mà bác tài đỗ xe lại nằm ngay trên con đường đi vào thành phố: Thác Pren. Ôi! Thác Pren đây rồi! Đẹp quá! Giống hệt như trong tivi mà em đả từng được thấy trong chương trình Dự báo thời tiết. Nước từ trên cao đố xuống hồ thành một đường cầu vồng trắng xóa. Hơi nước bốc lên lành lạnh như tiết trời có gió mùa đông bắc. Bé Mi ngắm mãi dòng thác không chán. Bố dắt cả ba mẹ con bước đi lên một chiếc cầu nổi dạo một vòng quanh hồ. Khi đi qua chỗ thác đổ, Mi sợ quá, níu lấy tay bố không muốn bước tiếp. Bố bảo: “Con đừng sợ, thác nó đổ vượt qua đầu mình, con cứ tự nhiên mà đi!” Đến chỗ tránh nắng, bố gọi thợ chụp hình, bấm cho mỗi chị em hai kiểu, cả nhà một kiểu Lúc này, các cô chú trong đoàn ai cũng chụp một số kiểu làm kỷ niệm. Sau đó, đoàn rời thác Pren lên xe vào thành phố. Đến nhà nghỉ Công đoàn đúng mười một giờ trưa. Cả đoàn xuống xe tạm nghỉ ở hành lang chờ bác trưởng đoàn liên hệ phòng nghỉ.
Như kế hoạch đã định, chiều hôm ấy, xe đưa đoàn đến tham quan Thung Lũng Tình Yêu. Đứng trên đồi cao nhìn xuống thung lũng, em có cảm giác như mình đã bắt gặp cảnh này đâu đó trong một truyện cổ xa xưa của nước mình. Chẳng khác gì một “bồng lai tiên cảnh”. Một tiếng đồng hồ sau, xe lại đưa đoàn đến với Đồi Thông Hai Mộ, Hồ Than Thở trữ tình, ở đó có Đồi Ái Ân và xung quanh là một rừng thông bạt ngàn suốt đêm ngày vi vu cùng gió núi sương ngàn. Cảnh thơ mộng đến thế mà sao có cái tên âu sầu, buồn bã như vậy.
Đứng trên Đồi Ái Ân ai cũng muốn ghi lại nơi đây một kỷ niệm đẹp, nên các thợ chụp hình liên tục bấm máy. Em và bé Mi cũng được bố mẹ cho chụp hai pô. Bé nói: “Hình em sẽ đẹp hơn hình chị đấy! Nghe chú thợ chụp hình nói: Cười lên! Tươi lên nào!. “Em cười tươi lắm đó!”. Nó nhí nhảnh như một con chim, lại đòi cưỡi ngựa đi dạo nữa. Ngồi trên mình ngựa bé xinh như một con búp bê.
Qua ngày thứ hai, xe lại đưa đoàn đến với Đồi Cù, với thác Cam Li, nhà Toàn quyền, dinh thự Bảo Đại... Mỗi nơi đều có một vẻ đẹp riêng, một sự mới lạ, hấp dẫn khách tham quan du lịch.
Tạm biệt thành phố Đà Lạt trong một cảm giác lâng lâng, một trạng thái luyến tiếc.. Ôi, một chuyến tham quan du lịch đầy hấp dẫn và thú vị!
Rồi đây, em sẽ có bao nhiêu là chuyện đế kế cho các bạn trong lớp cùng nghe về cảnh vật, con người... của xứ cao nguyên đẹp và thơ mộng này.