[toc:ul]
Kí ức tuổi thơ như dòng thác mạnh mẽ, đã cuốn em về với miền cổ tích. Kỉ niệm tuổi thơ em gắn với lời kể của mẹ, của bà, với những nàng tiên, ông bụt. Tuổi thơ tôi là những lần vấp ngã ngồi khóc rưng rức, mong chờ ông tiên hiện ra, ban cho một điều ước diệu kì. Và bây giờ, trong mơ tôi đang trôi về cái ngày trẻ con ấy để được gặp ông tiên hiền từ của em. Ồ, đẹp chưa kìa! Trước mắt em là cảnh vật chưa bao giờ thấy. Mây trắng như tuyết xà thấp xuống la đà bên những phiến đá. Cạnh đó là vườn hoa đủ sắc màu rực rỡ. Hương thơm theo gió tỏa ra khắp mọi nơi. Những ánh sáng phát ra phiến đá tròn vẫn rực hồng cả khoảng không. Em đi vài bước nữa, một rừng hoa hiện lên cho em một cảm giác thật bất ngờ. Cơn gió thổi nhè nhẹ mang theo hương hoa, cỏ lạ. Chị Hồng, chị Huệ thật xinh xắn đang say sưa ngắm mình trong bầu trong khí yên tĩnh. Một tiếng nổ nhỏ làm em giật mình. Một đám mây nhỏ đang từ từ bay về phía em. Một ông lão phương phi hiện ra. Em chưa kịp cúi chào thì ông đã lên tiếng: "Cô bé đừng sợ! Ta là Bụt đây mà!" Thì ra, đây là vị tiên đã giúp anh Khoai có cây tre trăm đốt. Trông Bụt thật hiền từ. Dáng ông nhẹ nhàng, thanh thoát. Ông khoác lên mình chiếc áo choàng trắng với những đường viền vàng óng. Tay ông cầm chiếc gậy trúc. Mỗi bước ông đi là mỗi cụm mây nhỏ vươn theo gót chân. Mái tóc ông bạc trắng. Chòm râu dài mềm mại. Em thích được nhìn vào mắt ông. Đôi mắt hiền từ mà sáng như sao. Ông đến sát bên em. Cả người ông toát lên một mùi thơm dịu nhẹ. Ông khẽ nói: "Cháu bé ngoan lắm, làm được nhiều việc tốt ta thưởng cho đóa hoa này!". Ông đưa tay vẫy nhẹ. Lạ thật! Đóa hoa từ từ bay đến bên em. Đóa hoa rực rỡ đủ màu. Ông dặn em cất kỹ đóa hoa này. Mỗi lần em làm được việc tốt hoa sẽ tỏa hương và mọi điều ước của em sẽ thành sự thật. Ông đưa tay vuốt nhẹ lên tóc em rồi theo làn mây biến mất.
Em rất thích đọc và nghe kể những câu chuyện cổ tích. Điều thú vị nhất là từ những chi tiết hoang đường, kì ảo tạo nên sự hấp dẫn lạ lùng của câu chuyện.Trong kho tang truyện cổ tích dân gian Việt Nam, có rất nhiều nhân vật quen thuộc, mỗi nhân vật cho ta một bài học cuộc sống thật sâu sắc. Nhưng nhân vật em thích, ấn tượng nhất chính là ông Tiên (Bụt), đại diện cho sự công bằng trong xã hội. Ông Tiên thường là những vị thần đem lại hạnh phúc cho người nghèo khó, tốt bụng và trừng phạt những kẻ độc ác, xấu xa.
Theo trí tưởng tượng của em, Tiên ông là một ông lão quắc thước, râu tóc bạc phơ, trán cao, da dẻ hồng hào, mắt sáng, miệng tươi, dáng điệu khoan thai.Trang phục ông mặc thường mang màu trắng. Ông thường cầm trên tay một chiếc gậy đầu rồng hoặc đơn giản chỉ là thanh trúc vàng óng ả. Bao quanh người ông là một làn khói mỏng mờ ảo và những làn ánh sáng lấp lánh. Ông còn sở hữu một giọng nói trầm ấm khác thường, giọng nói đó đã an ủi biết bao con người khôn khổ trong bước đường cùng.
Mỗi khi ông Tiên hiện ra là một người tốt được giúp đỡ. Khi thì ông giúp cô Tấm có được quần áo đẹp để đi dự dạ hội, khi lại giúp anh Khoai kiếm được cây tre trăm đốt theo lời phú ông. Tiên ông chính là nơi bám víu cuối cùng của những con người chịu nhiều thiệt thòi trong xã hội xưa. Đau đớn trước số phận của mình, họ thường viện vào thần tiên để thể hiện ước mơ và khát khao hạnh phúc.Tiên ông không chỉ là nhân vật cứa giúp người nghèo mà còn là nhân vật đại diện cho lẽ công bằng, cho quan niệm: “Ở hiền gặp lành, ác giả ác báo” của nhân dân ta. Trước những kẻ xấu xa, mưu mô và thủ đoạn ông thường thẳng tay trừng trị.
Còn đối với những người hiên lành, tốt bụng thì lại được đền đáp xứng đáng. Có lần, vào buổi trưa em nằm trên chiếc võng dưới bụi tre, sau hè nhà ngoại đọc truyện. Những cơn gió mát đưa em chìm vào giấc ngủ. Một vầng hào quang chói lọi làm em hoa cả mắt. Trước mặt em là một cụ già khoảng tuổi ông ngoại em. Râu tóc bạc phơ, cưỡi làn mây trắng. Tay cầm cây gậy phép. Trang phục của ông toàn màu trắng.
Đưa đôi mắt hiền từ nhìn em và nói với giọng trầm ấm, vang xa :“Ta là ông Bụt trong các truyện cổ tích đây”. Em tự hỏi …Sao con được gặp Bụt nhỉ? Trong truyện cổ tích khi nào con người gặp khó khăn Bụt mới hiện ra giúp đỡ. Mà con có chuyện gì khó khăn đâu? Thật là kì lạ!? Em đang suy nghĩ miên man… thì bỗng Bụt cười to, xoa đầu em và nói: ”Con được gặp ta là do con bấy lâu nay ngoan ngoãn, học giỏi, làm vừa lòng cha mẹ, ai cũng khen nên ta đến để thưởng cho con một món quà.
Ông bụt liền chĩa chiếc gậy phép vào người em. Từ chiếc gậy tuôn ra bao nhiêu là những ngôi sao nhỏ. Những ngôi sao ấy bay quanh người em. Những ngôi sao ấy bay tới đâu, em lại có cảm giác lâng lâng đến đấy.Bỗng chú cún con tinh nghịch liếm vào chân em giật mình tỉnh giấc, Ông bụt bất ngờ biến mất. Thì ra đó chỉ là một giấc mơ.Tỉnh dậy rồi mà em vẫn còn luyến tiếc giấc mơ đó…” không biết quà ông Bụt cho mình là gì nhỉ?”.
Ông Tiên trong truyện cổ tích Việt Nam luôn luôn đại diện cho lẽ phải, cho những con người yếu đuối trong xã hội. Chính bởi vậy mà hàng ngàn năm nay trẻ em vẫn mong ước một lần được gặp ông Tiên ban cho phép màu. Và em cũng rất mong như thế.
Hôm nào cũng vậy, cứ vào cuối buổi chiều. Tôi cùng đám bạn rủ nhau dạo chơi trên những cánh đồng xanh ngát. Tôi thích nhất là tận hưởng không khí nơi đây. Nhưng hôm nay tôi có một cảm giác thật lạ.
Như thường lệ, chúng tôi rủ nhau chơi trốn tìm, tôi chọn trốn sau một gốc cây cổ thụ xa nhất. Khoảng mươi mười lăm phút sau, tôi chợt cảm thấy không gian như tĩnh lặng, ngoảnh mặt lại, từ trong lùm cây, một bà tiên bước ra, bà có mái tóc trắng bạc cùng đôi mắt hiền từ và nở nụ cười nói với tôi:
- Cháu là một cô bé ngoan và hiếu thảo. Bà sẽ tặng cho cháu ba điều ước, cháu hãy ước đi.
Tôi vui mừng đáp lại:
- Thưa bà, điều ước thứ nhất cháu xin ước hai chị em cháu học thật giỏi. Điều ước thứ hai: cháu xin ước lơn lên cháu sẽ trở thành một nhà ngoại giao giỏi. Điều thứ ba: cháu xin ước trên giới con người sẽ không có bệnh tật.
Bà tiên nở một nụ cười đôn hậu và rời đi trong tiếng gọi của bạn bè tôi. Mở mắt ra, tôi thấy mình đang nằm dưới gốc cây, xung quanh là đám bạn. Thì ra, tôi đã ngủ lúc nào không hay biết. Khi trở về, hình ảnh bà tiên vẫn diễn ra trong đầu tôi, tôi ước rằng những điều đó không chỉ tồn tại trong mơ mà ước gì nó trở thành sự thật!
Thói quen đọc chuyện cổ tích là một thói quen khó bỏ của em trước khi đi ngủ. Giấc ngủ của em sẽ trở nên ngọt ngào hơn nếu được nghe giọng kể của mẹ và nghe những câu chuyện thú vị. Ngoài nhân vật công chúa và hoàng tử thì nhân vật bà tiên hoặc ông bụt cũng là một nhân vật mà em rất yêu thích. Em yêu thích đến nỗi trong mơ cũng gặp được những nhân vật đó. Trong mơ, em hóa thân thành một nàng công chúa nhỏ muốn đi dự lễ hội và gặp hoàng tử nhưng vì do sống cùng mụ dì ghẻ xấu xa và hai cô em con của mụ khó tính, cộng thêm việc không có trang phục dự tiệc nên em không được đi mà chỉ lủi thủi nơi xó nhà. Thương thay cho số phận của mình, em đã khóc trong căn phòng nhỏ trên tầng thượng. Chợt bà tiên hiện lên và hỏi:
- Sao con lại khóc?
Em mếu máo nhìn và trình bày hoàn cảnh của mình. Bà tiên thấy vậy liền hóa phép tặng em một bộ váy dự tiệc lấp lánh và rất đẹp, đồng thời còn biến ra một chiếc xe ngựa để em có thể đến nơi dự hội nhanh nhất.
- Ta tặng con bộ váy dạ hội này. Tuy bộ váy có thể không đẹp nhất trong số các bộ váy con thấy ở yến tiệc nhưng con chắc chắn là người đẹp nhất ở đó vì con rất xinh đẹp. Hãy luôn mỉm cười và đừng bào giờ khóc nữa nhé. Bà tiên nở nụ cười hiền từ nói với em.
- Con cảm ơn bà tiên nhiều ạ. Em mừng rỡ nhìn bà tiên nói.
Nhờ có sự giúp đỡ bà mà em đã đến dự tiệc đúng thời điểm và sau đó có cuộc sống viên mãn với hoàng tử - tình yêu của cuộc đời em. Tỉnh dậy trong tiếng gọi của mẹ, em thấy ngày mới thật đẹp làm sao vì một giấc mơ đẹp vừa được kết thúc, mở đầu cho ngày mới bắt đầu.