[toc:ul]
Lãn Ông nghe tin con của người thuyền chài bị bệnh đậu nặng, tự tìm đến thăm. Ông tận tụy chăm sóc người bệnh suốt cả tháng trời, không ngại khổ, ngại bẩn. Ông không những không lấy tiền mà còn cho thêm gạo, củi.
Lãn Ông tự buộc tội mình về cái chết của một người bệnh không phải do ông gây ra. Điều đó chứng tỏ ông là một thầy thuốc rất có lương tâm và trách nhiệm.
Lãn Ông là một người không màng danh lợi vì ông được tiến cử vào chức ngự y nhưng ông đã khéo chối từ.
Công danh trước mắt trôi như nước
Nhân nghĩa trong lòng chẳng đổi thay
Nội dung của hai câu thơ cuối bài là: