[toc:ul]
Có những hình ảnh hết sức bình dị lại dễ dàng gợi lên trong lòng người những cảm giác yên bình khó diễn tả. Một lần may mắn em đã được chiêm ngưỡng hình ảnh đẹp như thế. Đó là hình ảnh một bác nông dân đang cày ruộng.
Hình ảnh con trâu lưỡi cày với bác nông dân là hình ảnh quen thuộc của làng quê Việt Nam. Tuy nhiên nhiều năm nay em chỉ được nhìn thấy qua những bộ phim và tư liệu ngày xưa cũng như trong sách báo tạp chí. Mãi đến kỳ nghỉ hè vừa qua, cùng chị gái về thăm quê ngoại em mới được tận mắt chứng kiến hình ảnh đó.
Em về quê ngoại trong những ngày cả xóm làng vừa thu hoạch lúa xong, khắp nơi nơi tràn ngập sắc vàng của thóc và mùi thơm của rơm rạ phơi khô. Em sung sướng hít thở bầu không khí trong lành của miền quê và ngắm nhìn cánh đồng lúa rộng lớn mênh mông. Tình cờ, em trông thấy hình dáng một bác nông dân đang cày ruộng. Giữa cánh đồng lớn, bác nông dân khoảng năm mươi tuổi, mặc chiếc áo dài tay màu xám và chiếc quần vải màu đen, sắn ống lên tới tận đầu gối đang di chuyển qua lại. Chiếc nón lá đã ngả màu che khuất đi một phần gương mặt vuông chữ điền chất phác của bác chỉ để lộ ra hai gò má gầy hom và nước da ngăm đen, đôi mắt nâu hõm sâu vào phía trong. Vậy nhưng từ trong đôi mắt ấy em dường như thấy được niềm vui, sự hài lòng với cuộc sống tuy vất vả mà tự tại, yên bình.
Đôi tay bác gầy gõ mà khỏe mạnh đến kinh ngạc. Tay phải bác giữ chặt lấy cái cày nặng, tay trái bác cầm roi quất nhẹ vào người con trâu đen to lù lù phía trước, thúc giục nó kéo cày đi lên. Thỉnh thoảng, em lại nghe được giọng nói dứt khoát của bác “Ví, thả” điều khiến con trâu đen sang trái sang phải, quay đầu. Có lúc bác sẽ nở nụ cười nhẹ nhàng hài lòng nhìn những đường cành tạo thành sau khi người và trâu đi qua. Tiếng lội nước bì bõm hòa lẫn tiếng nói điều khiển trâu của bác khiến cánh đồng mênh mông bát ngát dường như vui tươi hẳn lên. Bác khéo léo di chuyển từ ngoài vào trong thửa ruộng, thúc trâu đi theo hàng theo lối ngay ngắn, những đường cày đều tăm tắp lần lượt xuát hiện, trông vô cùng đẹp mắt. Bác cẩn thận cày từng tấc đất, không để trống bất kỳ chỗ nào. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng giúp em thấy được sự kiên nhẫn, tỉ mỉ cảu bác nông dân. Lưng áo bác đã ướt đẫm mồ hôi bởi thời tiết có phần oi bức, nhưng bác chẳng mảy may quan tâm chỉ chăm chú vào đường đi của trâu, của lưỡi cày.
Nhìn bóng dáng bác nông dân lúc gần lúc xa cùng lưỡi cày và con trâu lớn, em như thấy được hình ảnh tất cả những người nông dân cần cù, chịu thương chịu khó, một nắng hai mưa bán mặt cho đất, bán lưng cho trời. Họ gắn bó với đồng ruộng để làm lên những cánh đồng lúa chín thẳng cánh cò bay, làm ra những hạt gạo dẻo thơm.
Hình ảnh bình dị của bác nông dân khi cày ruộng thực sự để lại trong em ấn tượng khó phai. Hình ảnh ấy thật đẹp biết bao nhiêu! Giản dị mà chứa đựng bao điều lớn lao, nhắc nhở chúng ta về công ơn những người làm ra hạt thóc, hạt gạo.
“Ai ơi bưng bát cơm đầy
Dẻo thơm một hạt đắng cay muôn phần”
Trong cuộc sống của chúng ta luôn xuất hiện những khoảnh khắc khiến chúng ta nhớ mãi không quên. Với em, khoảnh khắc ấn tượng đó chính là khi được nhìn thấy ca sĩ Thùy Chi hát trên sân khấu.
Một buổi chiều cuối tháng 5, em được mẹ đưa đến trường cấp 3 nơi mẹ giảng dạy, tham dự lễ tri ân và trưởng thành của các anh chị khối 12. Trong buổi tri ân, ca sĩ Thùy Chi đã xuất hiện và hát lên ca khúc đầy cảm xúc “Mình cùng nhau đóng băng”
Lời giới thiệu của người dẫn chương trình vừa dứt, ánh đèn sân khấu vụt tắt rồi chiếu sáng. Ca sĩ Thùy Chi nhẹ nhàng bước ra trong bộ váy dài màu trắng tinh khôi cùng đôi giày cao gót màu đen giản dị. Chị nghiêng người cúi chào khán giả bẻn dưới rồi khẽ đung đưa theo giai điệu bài hát. Ánh đèn sân khấu làm nổi bật dáng người thanh mảnh, duyên dáng. Khuôn mặt trái xoan được trang điểm nhè nhẹ mà thật rực rỡ dưới ánh đèn. Làn da trắng mịn được điểm tô thêm nét hồng hồng bởi một lớp phấn mỏng. Hàng mi dài cong cong e ấp vỗ về đôi mắt long lanh như vì sao sáng. Mái tóc đen nhánh, mượt mà được thả tự nhiên phía sau lưng. Nét mặt chị dịu dàng, đôi mắt thỉnh thoảng nhắm lại dường như thả cả lòng mình vào bài hát. Đôi môi đỏ thắm đôi khi sẽ hé ra một nụ cười nhẹ, trông vô cùng duyên dáng.
Giọng hát của chị ấy trong veo, ngọt ngào và tràn đầy cảm xúc. Theo giai điệu da diết của bài hát là những động tác uyển chuyển nhẹ nhàng. Một tay cầm mic, một tay chị linh hoạt đưa lên hạ xuống, dẫn dắt người nghe thả hồn mình theo từng lời ca, từng nốt nhạc. Nhìn ca sĩ Thùy Chi biểu diễn mà em không thể dời mắt khỏi sân khấu.
Theo tiếng nhạc đệm piano, bài hát nhẹ nhàng mà sâu lắng, diễn tả chân thực xúc động những cảm xúc tâm trạng của tuổi học trò khi sắp phải rời xa mái trường thân yêu để trưởng thành hơn. Có những anh chị lớp 12 đã không kìm nén được nước mắt. Dường như cũng nhận ra điều đó, trong quãng nhạc của bài hát, chị Thùy Chi khẽ cất giọng nhẹ nhàng: “Có lẽ các bạn đều đang cảm thấy rất xúc động, hãy nắm tay những người bên cạnh mình và cùng nhau hát lên bài hát này, để mình cùng nhau đóng băng những giây phút đẹp nhất được không?” Nghe lời nói ấy, mọi người đều nắm lấy tay nhau. Chị Thùy Chi bắt đầu vung tay bắt nhịp, cả sân trường cùng nghẹn ngào hát vang cả bài hát. Lúc này, chị Thùy Chi cũng bị cảm động, giọng hát cũng chợt nghẹn ngào hơn. Có lẽ chị cũng hiểu nỗi lòng của người học sinh cuối cấp.
Em thả cả tâm hồn mình theo ca khúc da diết đầy ý nghĩa, ngâm nga hát theo sự bắt nhịp của chị. Chị Thùy Chi chính là ca sĩ mà em ngưỡng mộ nhất, những bài hát chị hòa âm đều khiến em rung động. Dù chỉ được gặp chị ít phút nhưng em vẫn thấy rất vui. Màn biểu diễn của chị đã ghi lại trong em những ấn tượng sâu sắc khó phai.
Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc đôi khi chỉ là những điều vô cùng nhỏ bé. Đó là mỗi sớm mai thức dậy được nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ, là nụ cười yêu thương và là những bữa cơm do chính tay mẹ nấu. Hình ảnh mẹ bận rộn nấu cơm có lẽ là hình ảnh đẹp nhất trong cuộc đời em.
Mẹ của em vừa mới bước sang tuổi bốn mươi thôi, vẫn còn rất nhanh nhẹn và tháo vát. Mẹ có dáng người nhỏ nhắn, gầy gầy. Đôi tay của mẹ chỉ bé bằng một nửa tay bố mà có thể làm nên bao điều kỳ diệu. Mẹ đảm đang và chu đáo, mọi việc trong gia đình đều được mẹ quán xuyến, chăm lo. Là một giáo viên tiểu học, mẹ thường bận rộn ở trường cả ngày dài nhưng không bao giờ mẹ quên nấu cơm cho chị em em.
Giờ dạy trên lớp vừa kết thúc mẹ đã nhanh chóng trở về nhà, thay bộ quần áo thoáng mát, thoải mái rồi lao vào bếp ngay. Nếu em về sớm, em sẽ giúp mẹ nấu cơm. Mẹ chính là người đã dạy cho em cách sử dụng nồi cơm điện để cắm cơm. Lần đầu tiên nhìn thấy mẹ cắm cơm em nhận ra hóa ra nấu cơm bằng nồi cơm điện không hề dễ dàng như em tưởng tượng. Mẹ cuốn mái tóc đen và dài lên cao, lấy cóc đong gạo đủ ăn rồi vo gạo thật sạch. Sau đó, mẹ ước lượng nước rồi dùng giẻ lau khô nước đọng trên nồi cơm, xong xuôi mới đặt vào vỏ nồi và cắm điện, bật nút nấu cơm. Mẹ làm một mạch không chút chần chờ băn khoăn, nước lúc nào cũng chuẩn và những hạt cơm thì chín đều, dẻo thơm hấp dẫn.
Cơm phải chờ một thời gian mới chín. Trong lúc chờ đợi, mẹ sẽ nấu thức ăn và rau. Với thức ăn đã nấu chín từ trước đang đặt trong tủ lạnh, mẹ sẽ lấy ra và cho vào lò vi sóng, nhấn nút hâm nóng lại. Còn với rau tươi, mẹ cẩn thận nhặt từng cọng rau, rau hỏng sâu thì bỏ vào túi rác gọn gàng, phần rau đã nhặt thì cho vào nước rửa sạch rồi mới đem đi luộc, xào hoặc nấu canh. Hai tay mẹ cứ nhanh thoăn thoắt, một tay giữ lấy tai nồi, một tay thêm gia vị, khuấy đều đều.
Mỗi bữa cơm mẹ nấu luôn đảm bảo cả sắc, hương, vị và chất dinh dưỡng. Dưới đôi bàn tay khéo léo và sự chu đáo, yêu thương của mẹ, những món ăn ngon lần lượt được xếp trên bàn ăn. Ngày nào mẹ cũng chú ý đổi bữa cho gia đình em, chính vì thế cả nhà em lúc nào cũng mong chờ bữa cơm mẹ nấu. Bố dù làm việc ở xa nhà vẫn luôn đúng giờ về ăn cơm cùng ba mẹ con. Mâm cơm mẹ chuẩn bị không chỉ là những món ăn mà còn là cả tình yêu mà mẹ dành cho mái ấm gia đình. Mâm cơm ấy giống như sợi dây thần kỳ, gắn kết các thành viên trong gia đình em.
Nhiều năm trôi đi, bữa cơm mẹ nấu đối với em luôn là những món ăn ngon nhất trên thế gian, ngọt ngào và đong đầy yêu thương. Sau này, dẫu khôn lớn trưởng thành, hương vị hạnh phúc ấy vẫn sẽ theo em đến muôn phương trời. Em luôn cố gắng trưởng thành để một ngày kia có thể tự tay nấu một bữa cơm trọn vẹn cho mẹ, đáp lại tình yêu thương bao la của mẹ.
Tuổi học trò là quãng thời gian đáng nhớ nhất trong cuộc đời mỗi người. Tuổi học trò không những lưu giữ những kỉ niệm đẹp mà còn lưu giữ cả những hình ảnh thân quen đáng nhớ. Một hình ảnh mà ai trong chúng ta đều cảm thấy vô cùng thân thuộc là hình ảnh cô giáo đang giảng bài. Và em cũng như vậy.
Người mà em muốn nhắc đến là cô Ngân Hà – cô giáo dạy văn lớp 4 của em. Cô Ngân Hà là sinh viên trường đại học sư phạm mới ra trường và về giảng dạy dưới mái trường tiểu học thân yêu của chúng em. Cô còn chưa bước sang tuổi 30 nên nhìn rất trẻ. Cô thường đến lớp trong bộ áo dài duyên dáng, thướt tha, không trang điểm mà vô cùng tươi tắn, xinh đẹp. Cô hiền hòa và hết lòng quan tâm, yêu thương học sinh nên lớp em ai cũng yêu quý cô. Một tuần có rất nhiều môn học nhưng giờ học mà chúng em mong chờ háo hức nhất là giờ văn của cô.
Trước giờ dạy của mình, cô Ngân Hà luôn giữ thói quen đến sớm. Cô láy giẻ lau bảng lau thật sạch tấm bảng đen rồi cẩn thận viết sĩ số cho lớp ngày hôm đó. Tiếng trống vào lớp vang lên, cô không vội vã dạy ngay mà dành cho chúng em ít phút ổn định chỗ ngồi, chuẩn bị sách vở. Khi cả lớp đã ngay ngắn, cô mới bắt đầu giảng bài. Cô đứng trên bục giảng với tà áo dài duyên dáng làm nổi bật nước da trắng và dáng người thon thả, mảnh mai. Mái tóc đen dài được kẹp trong chiếc kẹp màu trắng bạc gọn gàng mà thanh lịch. Đôi mắt đen huyền, long lanh nhẹ nhàng lướt qua những gương mặt ngây thơ của chúng em. Cô nở nụ cười dịu dàng vui vẻ, gật đầu nói “Chúng ta bắt đầu vào học nhé!”
Trước khi vào bài mới, cô thường kiểm tra bài cũ. Nếu chúng em học và làm bài đầy đủ cô sẽ nở nụ cười hài lòng, xoa đầu khích lệ. Còn khi chúng em lười học, cô không mắng hay cho điểm kém mà vẫn mỉm cười trấn an, nói hôm sau cô sẽ kiểm tra lại, động viên chúng em cố gắng học. Xong xuôi, cô xoay người cầm viên phấn trắng viết lên mặt bảng đen những dòng chữ ngay ngắn, mềm mại “Tuần 15” “Tập đọc: Cánh diều tuổi thơ”. Cô đọc mẫu một lần trước, giọng cô trầm ấm và truyền cảm. Nghe cô đọc, em dường như trông thấy hình ảnh những cánh diều đang bay cao cao mãi. Cô vừa đọc vừa thả bước chân đi vòng quanh lớp. Đọc xong cô gọi chúng em đứng lên đọc thử, sửa ngữ điệu và khích lệ các bạn đọc tốt.
Cô nhẹ nhàng dẫn dắt và giảng giải cho chúng em về ý nghĩa bài tập đọc. Một trang chữ ngắn thôi mà nhờ lời giảng của cô chúng em nhận ra bao điều ý nghĩa. Giọng cô cứ đều đặn vang lên trong lớp học bay bổng như bản nhạc nhẹ say mê lòng người. Ánh nắng vàng tinh nghịch nhảy nhót qua khung cửa sổ, nhảy lên đôi vai mảnh mai của cô. Giờ học văn thật tuyệt vời biết bao!
Bây giờ em đã trở thành học sinh lớp 5, không còn được nghe cô Ngân Hà giảng bài thường xuyên nữa. Nhưng hình ảnh của cô khi giảng bài vẫn luôn in đậm trong trí nhớ của em. Nhờ có cô em mới thêm yêu và say mê học tập môn văn hơn. Em luôn hi vọng cô khỏe mạnh để tiếp tục truyền cảm hứng cho nhiều thế hệ học trò.Cô Trang là tấm gương của chúng em. Với em cô như một người mẹ thứ hai vậy.
Nếu có ai đó hỏi em ai là người mà em yêu quý nhất, có lẽ em sẽ ngập ngừng không trả lời được. Nhưng nếu người đó hỏi em ai là người thân thiết gần gũi với em nhất, em sẽ không ngần ngại đáp ngay đó là chị gái của em. Em và chị gái rất thân với nhau. Em còn rất vui vẻ khi được nhìn ngắm dáng vẻ của chị em khi đang học bài.
Chị gái em có một cái tên rất hay – Thùy Dương. Chị em hơn em năm tuổi, năm nay chị đã là học sinh cấp 3 rồi. Kiến thức lớp 10 nặng nề và khó hơn cấp 2 khiến chị ngày ngày vất vả bên sách vở và bài tập các môn. Em thường vừa học bài vừa lén nhìn chị. Dáng người nhỏ nhắn của chị lọt trong chiếc ghế dựa cao, cái đầu nhỏ hơi cúi xuống, những sợi tóc mai đen nhánh nhẹ nhàng rủ xuống hai bên tai nhỏ nhỏ xinh xinh. Khuôn mặt trái xoan của chị nghiêng nghiêng chỉ lộ ra gò má trắng mịn hồng hào và đôi môi đỏ mọng mấp máy, nhẩm thầm theo bài học, mắt chị đen lay láy, chăm chú nhìn vào trang vở trên bàn học. Đôi khi đôi mắt ấy sẽ liếc qua liếc lại để nhìn cho hết trang sách, trang vở.
Chị thường khe khẽ đọc bài, tiếng thì thầm nhỏ xíu, em ngồi ngay cạnh mà cũng không nghe rõ được. Những lúc tập trung cao độ, chị sẽ không chớp mắt nhìn chằm chằm từng hàng chữ. Còn khi gặp đoạn khó, hai hàng lông mày nhỏ sẽ chau lại, đôi môi chị hơi mím tỏ vẻ căng thẳng. Nhưng khi nghĩ ra cách giải quyết, khuôn mặt chị sẽ nhanh chóng thay đổi, nụ cười tươi rói lại hiện lên lộ ra cái răng khểnh và má núm đồng tiền xinh xắn.
Khác hẳn với kiểu nằm bò ra bàn của em, chị em ngồi học rất ngay ngắn. Lưng chị lúc nào cũng thẳng tắp, đầu chỉ cúi ở mức vừa đủ, tay phải chị cầm bút, tay trái đặt ngay ngắn trên mặt bàn hoặc mặt giấy. Chị viết rất nhanh, dưới sự khéo léo của đôi tay búp măng có tới mười hoa tay, những dòng chữ tròn trịa, mềm mại dần dần hiện ra, trông giống như chữ mẫu vậy. Vở của chị lúc nào cũng gọn gàng, sạch sẽ, mục nào mục ấy rõ ràng, mạch lạc, vừa khoa học vừa đẹp mắt.
Chị em cũng rất cẩn thận. Bài tập giải xong chị không bao giờ quên soát đi soát lại từng chữ. Chị không bao giờ học thuộc lòng kiến thức mà gạch ý, vẽ sơ đồ, tay thoăn thoắt phác họa, miệng lẩm nhẩm đọc theo, học đến khi hiểu rõ và nhớ được nội dung trọng tâm mới dừng lại, chuyển tiếp sang môn khác. Lúc mệt mỏi, chị không bò ra bàn như em mà đứng dậy đi lại, hoạt động cơ thể hoặc uống nước rồi lại ngay ngắn ngồi xuống. Ngày nào cũng thế, ngồi vào bàn học với chị giống như một thói quen, chị chăm chỉ và cần cù.Chính vì thế, từ ngày đi học chị gái em luôn là họ sinh giỏi của lớp, được bạn bè và thầy cô yêu mến.
Em rất ngưỡng mộ sự chăm chỉ và sáng tạo khi ngồi học của chị. Chị là niềm tự hào của em, đồng thời cũng là tấm gương sáng để em học tập và noi theo. Nhìn chị ngồi học, em càng thêm quyết tâm phấn đấu để trở nên giỏi giang như chị.