-
"Nở dạ": mở mang nhận thức được nhiều cái hay; "Lè lưỡi": văn hay làm người nghe đến bất ngờ! “Chau đôi mày” văn hay làm người nghe phải suy nghĩ tưởng tượng. “Lắng tai đứng” đứng ngây ra để nghe. Trời khen: là sự khẳng định có sức nặng, không thể phủ định tài năng của tác giả - lối khẳng định rất ngông của văn sĩ hạ giới, vị trích tiên - nhà thơ -> thích thú và ngưỡng mộ tài năng thơ ca của thi nhân.
-
Tác giả viết tiếp hai câu thơ: “Chư tiên ao ước tranh nhau dặn" / "Anh gánh lên đây bán chợ trời”. Những phản ứng về mặt tâm lí của trời và các vị chư tiên đan xen vào nhau làm cho cảnh đọc thơ diễn ra thật sôi nổi, hào hứng, linh hoạt...Người đọc thơ hay mà tâm lí người nghe thơ cũng thấy hay khiến người đọc bài thơ này cũng như bị cuốn hút vào câu chuyện đọc thơ ấy, cũng cảm thấy “đắc ý” “sướng lạ lùng”.