Câu 1: "Đêm khuya văng vẳng trống canh dồn"
- Thời gian: Đêm khuya (quá nửa đêm): Yên tĩnh, con người đối diện với chính mình, sống thật với mình
- Không gian: Yên tĩnh vắng lặng (nghệ thuật lấy động tả tĩnh)
- Âm thanh: Tiếng trống cầm canh để nhắc nhở con người về bước đi của thời gian: “Văng vẳng” -> từ láy miêu tả âm thanh từ xa vọng lại (nghệ thuật lấy động tả tĩnh); “ Trống canh dồn” gợi tiếng trống dồn dập, liên hồi, vội vã
- Chủ thể trữ tình là người phụ nữ một mình trơ trọi, đơn độc trước không gian rộng lớn:
Câu 2: "Trơ cái hồng nhan với nước non" là nỗi cô đơn, buồn tủi và bẽ bàng về duyên phận của nhân vật trữ tình được thể hiện qua chữ “Trơ”: Trơ trọi, lẻ loi, cô đơn. Trơ lỳ: Tủi hổ bẽ bàng, thách thức bền gan, kết hợp từ “ Cái + hồng nhan”: vẻ đẹp của người phụ nữ bị rẻ rúng...
- Nghệ thuật đảo ngữ -> nhấn mạnh vào sự trơ trọi nhưng đầy bản lĩnh của Xuân Hương => xót xa, chua chát
- Hình ảnh tương phản: Cái hồng nhan > < nước non để diễn tả nỗi cô đơn khủng khiếp của con người