- Là một thanh tra, cảnh sát, bản chất của hắn là kẻ gian ác nên luôn luôn rình rập, tìm cách hãm hại nguời tốt
- Diện mạo:
- Cặp mắt như cái móc sắt
- Bộ mặt gớm ghiếc, giọng nói: “man rợ và điên cuồng”, “không phải tiếng người nói, mà là tiếng thú gầm”
- Cái cười ghê tỏm nhe tất cả hai hàm răng.
- Cặp mắt: “như cái móc sắt, với cái nhìn ấy hắn đã quen kéo giật vào hắn bao kẻ khốn khổ”
=> Hiện lên một con người ác thú. Tác giả đã sử dụng biên pháp nghệ thuật so sánh, phóng đại mang tính ẩn dụ , kết hợp lời bình của người kể chuyện khiến chân dung Gia-ve hiện lên như một con ác thú ghê tởm.
- Ngôn ngữ: Thô lỗ, tục tằn, vô văn hoá.
- Đối với Giăng Van-giăng: xưng hô mày - tao:
- “Thế nào! Mày có đi không?”
- “Tao bảo mày nói to lên cơ mà".
- “Mày nói giỡn...”
- Hành động:
- Đối với Giăng-Van-Giăng: giậm chân phát khùng và hét lớn.
- Đối với P.Tin: độc ác vô cảm trước nỗi đau của đồng loại. Hắn còn quát tháo trong bệnh viện. Tuyên bố thẳng Giăng Van-giăng là tên kẻ cắp, tên cướp, tên tù khổ sai. Điều này đã vùi dập niềm hi vọng nhỏ nhoi của Phăng-tin. Gọi Phăng-tin là con đĩ, gái điếm đầy khinh miệt -> Dẫn tới cái chết của Phăng-tin mà hắn ta không hề thương xót.