Cảnh đoàn thuyền trở về được miêu tả trong cảnh bình minh rực rỡ, tráng lệ. Một cuộc chạy đua giữa con người và thiên nhiên, cuộc chạy đua để giành lấy, tranh thủ sự dựng xây, cống hiến cho cuộc sống ấm no, hạnh phúc. Cả làng chài, hàng trăm người, già trẻ, gái trai, những ông bố bà mẹ, những người vợ đứa con... ra bến đợi từ sáng sớm. Đông vui "tấp nập" và "ồn ào". Đoàn thuyền bắt đầu trở về, phía sau là ánh mặt trời bắt đầu nhô lên từ lòng đại dương xanh thẳm. Từ "chạy đua" làm nên âm điệu thơ khẩn trương, nhanh, chắc.
Hình ảnh mặt trời ở khổ thơ cuối khác hoàn toàn so với khổ thơ đầu. Nếu ở khổ thơ đầu, mặt trời hiện lên thật đẹp, thật tráng lệ và căng tràn sức sống chuẩn bị khép lại một ngày thì ở khổ thơ cuối hình ảnh nhân hoá "mặt trời đội biển" đi lên mở ra một ngày mới tốt đẹp hơn, ánh sáng của mặt trời không chỉ mang đến màu của cảnh vật mà còn mang "màu mới” cho cuộc sống mà những người lao động đang từng ngày, từng giờ cống hiến.