Tác giả sử dụng biện pháp nhân hóa khi miêu tả về làn sương, sương dềnh dàng, đủng đỉnh, chầm chậm, lững thững. Dường như sương cố ý giăng mắc chậm hơn mọi ngày. Làn sương ấy "chùng chình" nửa đi nửa ở. Chính nó cũng phân tâm đợi chờ ai hay chờ điều gì.