Mỗi con người, ai cũng mong có một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Nhưng không phải ai cũng may mắn có một gia đình đầy đủ cả cha và mẹ. Cậu bé Xi-mông trong tác phẩm Bố của Xi-mông là một ví dụ điển hình về số phận đáng thương ấy. Em phải chịu cảnh bất hạnh khi không có bố. Em bị bạn bè chê cười, châm chọc, những lời nói như những mũi dao vô tình khía vào trái tim non nớt của em. Em cảm thấy mình không thể tiếp tục chịu đựng nỗi tủi nhục nên đã quyết định tìm ra bờ sông với ý định tự tử, để xoa dịu nỗi đau trong lòng. Thật đáng thương cho một tâm hồn thơ dại, em cũng khát khao một hạnh phúc bình thường như bao đứa trẻ khác. Em khóc nức nở như để trôi đi bao nỗi ấm ức dồn nén trong lòng. Và rồi, chú Phi-lip đã xuất hiện như cơn mưa tưới mát tâm hồn em, như chiếc phao để em với lấy giữa cơn hoạn nạn. Em mong mỏi được gọi một tiếng bố và chú Phi-lip đã nhận lời. Đó như một cái kết có hậu, khao khát bé bỏng trong em đã có thể trở thành hiện thực khi gia đình em có đầy cả mẹ cha. Truyện gửi gắm một thông điệp đến chúng ta: Hãy đối xử yêu thương, cảm thông, đừng cười cợt trên nỗi bất hạnh của người khác. Đó là tiếng lòng cảm thông cảm tác giả với những em bé bất hạnh, thiếu thốn tình thương như cậu bé Xi-mông.