Bài văn mẫu lớp 10: Tượng tưởng mình là Xi - mông, kể lại Bố của Xi - mông

Đề bài: Hãy tưởng tượng mình là Xi-mông, kể lại truyện Bố của Xi-mông

Bài làm

Không ai trong chúng ta có thể lựa chọn nơi mà mình sinh ra. Có những ngươi sinh ra trong một gia đình trọn vẹn, cũng có người không may mắn như vậy. Và tôi là một trong những người đó, tuổi thơ tôi đã có những ngày buồn đau, tuyệt vọng. Nhưng thật may vì một người đặc biệt đã xuất hiện.

Chuyện xảy ra vào những ngày đầu tiên ở trường của tôi. Tôi mang theo niềm vui mừng, hứng khởi đến trường nhưng chào đón tôi là những lời mỉa mai trêu chọc của lũ bạn cùng lớp. Chúng xúm lấy tôi và buông những lời chua chát. Chúng hét lên bên tai tôi rằng tôi là đứa con không có bố. Tôi nấc nghẹn trong câm lặng... Phải, tôi là đứa trẻ không có bố, gia đình của tôi không trọn vẹn. Tuy lớn lên trong vòng tay yêu thương của mẹ nhưng tôi vẫn thấy thiếu thốn tình cảm của một người bố. Những lời nói ấy đã khiến tôi bật khóc, vậy mà chúng vẫn không chịu dừng lại trò đàu đó. Tôi chán nản tuyệt vọng nên bỏ ra bờ sông ngay sau khi tan học.

Trời hôm ấy đẹp lạ thường nhưng tâm trạng tôi thì u ám vô cùng. Nhìn dòng nước cuồn cuộn chảy, tôi chợt nảy ra ý nghĩ muốn chết, muốn nhảy xuống để quên đi tất cả những chuyện khó chịu này. Sẽ không ai trêu chọc tôi được nữa. Nhưng, tôi vẫn nằm ra bãi cỏ, ngửa mặt nhìn bầu trời xanh cao vời vợi và những đám mây trắng lững lờ trôi, càng nhìn càng thấy tủi thân và thất vọng.

Đột nhiên, một chú nhái con màu xanh lục nhảy xuống dưới chân tôi. Tôi nhanh chóng tóm lấy chú mà không được nên đuổi theo, vồ hụt đến lần thứ 3 mới bắt được hai chân chú. Nhìn nó cố giãy giụa để thoát thân, tôi bật cười và chợt nhớ về một món đồ chơi thuở nhỏ. Rồi tôi tự nhiên nghĩ đến nhà, nghĩ đến mẹ, thấy tủi thân, tôi lại khóc. Nỗi buồn bủa vây khiến tôi chẳng nghĩ được điều gì, chỉ ôm mặt và khóc nức nở.

Nhưng, một bàn tay chắc nịch của ai đó bỗng đặt lên vai tôi, tôi giật mình nghe tiếng ồm ồm:

- Điều gì đã làm cháu buồn phiền đến thế, cậu bé?

Tôi quay lại và nhìn thấy một người đàn ông dáng người cao lớn, râu tóc đen và quăn đang nhìn tôi. Tôi nghẹn ngào trả lời:

- Lũ bạn đó đánh cháu...chúng mỉa mai... vì... cháu... cháu... cháu...không có bố... không có bố.

- Sao lại thế? Ai cũng có cha mà. – Bác có vẻ không tin

Tôi khó khăn lặp lại trong đau đớn:

- Nhưng cháu... cháu... không có

Nghe đến đây, nét mặt bác thay đổi. Có lẽ bác đã nhận ra, bác nhẹ nhảng nói:

- Cháu đừng buồn nữa. Nói bác nghe bác có thể giúp gì cho cháu?

- Cháu muốn có bố! – tôi trả lời ngay lấp tức

Bác dừng một lát rồi lại xoa đầu tôi:

- Cháu sẽ có một ông bố. Bây giờ bác đưa cháu về nhà...

Tôi không biết lời bác nói có thật hay không nhưng vẫn hy vọng suốt quãng đường về nhà.

- Thưa bác, nhà cháu đây rồi – tôi nói và nhìn thấy mẹ vừa mở cửa bước ra từ ngôi nhà nhỏ sạch sẽ của chúng tôi. Thấy mẹ tôi, bác cầm mũ một bên tay và ngượng ngập:

- Thưa chị, tôi gặp cháu đi lạc ngoài bờ sông...

Tôi nhào đến ôm cổ mẹ, mếu máo:

- Không, mẹ ơi, con đã muốn nhảy xuống sông cho chết đuối. Tại tụi nó đánh con... Tụi nó đánh con vì con không có bố.

Mặt mẹ ửng đỏ, ôm tôi vào lòng mà nước mắt tuôn trên má. Tôi chợt nghĩ ra điều bác đã nói, vội chạy đến bên chân bác.  

- Bác làm bố cháu được không?

Ngột ngạt bao trùm, không ai nói một lời. Mẹ tôi lảo đảo dựa vào tường, tay ôm lấy ngực. Không thấy ai trả lời, tôi liền tuyên bố.

- Nếu bác không chịu làm cha của cháu, cháu sẽ nhảy xuống sông.

Lúc này bác mới nói:

- Được chứ.

- Bác tên gì để có ai hỏi thì con nói. – Tôi sung sướng

- Phi-lip.

Tôi im lặng một lát để ghi nhớ vào trong lòng rồi giơ tay âu yếm.

- Nè, Phi-lip. Bây giờ bác là bố của con.

Bác Phi-líp bước đến nhấc bổng tôi lên, hôn vào hai má tôi, rồi bác sải từng bước dài bỏ đi vội vã. Hôm sâu, tôi lại đến trường và tiếp tục bị trêu chọc. Đến giờ tan trường, tên thủ lĩnh định gây sự thì tôi liền tuôn một tràng đã sắp xếp sẵn trong đầu.

- Bố tao tên Phi-lip.

Chúng cười ầm lên thích thú:

- Phi-líp gì?... Phi-líp nào? Mày kiếm ở đâu vậy???

Tôi không trả lờ, đứng im đưa con mắt thách thức chúng. Nhưng thầy giáo đến can thiệp, chúng giải tán và tôi cảm ơn thầy ra về. Lòng tôi nhen nhóm niềm vui nho nhỏ. Chuyện không dừng ở đó khi chúng vẫn trêu chọc tôi, chúng hỏi tôi họ của bác Phi – líp nhưng tôi không trả lời được vì không biết, chúng bảo không đúng vì bác không phải chồng của mẹ. Tôi cắm cổ đi thẳng đến lò rèn nơi bác làm việc và kể lại mọi chuyện.

Nhưng điều bất ngờ đã xảy ra, bác Phi-líp ngỏ lời cầu hôn mẹ tôi. Vậy là tôi đã có một gia đình trọn vẹn, khi lũ trẻ trêu chọc, tôi có thể kiêu hãnh đáp “Bố tao là Phi-líp Remmy, là thợ rèn. Chúng mày bắt nạt tao, tao sẽ mách bố...”

Lũ trẻ không còn trêu tôi nữa, gia đình tôi cũng hạnh phúc hơn. Nhưng tôi luôn ghi nhớ những câu chuyện ấy để nhắc nhở bản thân phải trân trọng hiện tại. Và tôi muốn cảm ơn bố của tôi – Phi-líp.

Tìm kiếm google:

Xem thêm các môn học

Bài văn mẫu 10


Copyright @2024 - Designed by baivan.net