Cảm xúc chân thực về những ngày đầu tiên bước chân vào trường trung học phổ thông

Bài văn mẫu lớp 10: Cảm xúc chân thực về những ngày đầu tiên bước chân vào trường trung học phổ thông. Đây là đề 1 trong bài viết số 1 của chương trình ngữ văn lớp bài. Ở bài này, chúng ta chọn chủ đề: Cảm xúc về những ngày đầu tiên bước chân vào trường trung học phổ thông.

Bài mẫu tham khảo

Nếu cuộc đời là một bản nhạc thì tuổi học trò nhất định là chương nhạc rực rỡ nhất. Vì sao? Bởi vì tuổi học trò lưu giữ những kỉ niệm hồn nhiên, tươi đẹp nhất. Đó là những kỉ niệm về bạn bè, về thầy cô và cả những buổi đi học đầu tiên. Cho đến hôm nay, cảm xúc về những ngày đầu tiên bước chân vào trường trung học phổ thông dường như vẫn còn nguyên vẹn trong tôi.

Tháng 8, trời trong xanh, hoa phượng đã không còn rực đỏ một góc trời, tôi cũng tạm biệt khăn quàng đỏ thắm, tạm biệt trường trung học cơ sở thân yêu. Một ngày trời nắng đẹp, tôi đến với mái trường trung học phổ thông. Nắng và gió nhảy nhót trên vai, trái tim tôi cũng rung lên từng hồi, háo hức và chờ mong. Cảm giác như quay lại ngày đầu tiên đi học 10 năm trước.  Chỉ khác là không có mẹ nắm tay, vỗ về, chỉ có tiếng cười đùa của lũ bạn thân trên con đường đến trường.

Đường tuy dài nhưng đi rồi cũng sẽ đến. Khoảnh khắc nhìn thấy cánh cổng ngôi trường tôi luôn mong ước suốt 4 năm cấp 2, nhìn học sinh đi đi lại lại, nhìn từng tốp tiến vào cánh cổng màu vàng cao lớn, lòng tôi chợt trào dâng cảm xúc khó tả. Ngôi trường màu vàng cổ kính,mang kiến trúc châu Âu xinh đẹp, những hàng cây xanh ngắt, những hàng ghế đá trên sân trường, tất cả đều xa lạ với tôi. Dòng suy nghĩ nhanh chóng bị cắt đứt bởi tiếng loa thông báo tập trung.

Thầy Hiệu trưởng trang nghiêm xuất hiện trên khán đài long trọng, nhìn những học sinh mới còn ngây ngô, nở một nụ cười thân thiện và dùng giọng nói trầm ấm của mình chúc mừng chúng tôi, nhắc nhở và thông báo danh sách lớp sẽ được dán trên bảng tin ngay trước mặt. Chúng tôi nhanh chóng xem kĩ tên lớp của mình rồi người thì ôm chầm lấy nhau khi được học cùng lớp, người buồn bã khi bạn bè cùng cấp 2 bị chia ra. Tôi cũng lo lắng, kiễng chân để tìm kiếm người bạn cùng lớp thân quen. Nhưng không, các bạn cấp 2 lớp tôi đều bị phân mỗi đứa một lớp, chúng tôi ôm nhau rồi về lớp như giấy báo. Không học cùng lớp nhưng vẫn có thể chơi chung, nghĩ vậy, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn.

Lớp của tôi là lớp 10A2, nằm tại một góc khu nhà B đầy bóng cây xanh. Các bạn trong lớp đa số đã tìm một chỗ để ngồi. Nhìn những gương mặt lạ lẫm, tôi thấy căng thẳng hồi hộp hơn, vội bước vào lớp và tìm một chỗ trống. Mọi người có vẻ không quen nhau, trên mặt đều hiện ra sự lúng túng. Cô bạn xinh xắn bên cạnh bất ngờ nhào người sang chỗ tôi, cười tươi rói “chào cậu, tớ là Phương Linh”, tôi chân thành đáp lại, chúng tôi nói chuyện với nhau và Phương Linh trở thành người bạn đầu tiên của tôi ở mái trường phổ thông như thế. 

Buổi đầu tiên chỉ gặp gỡ cô giáo chủ nhiệm và làm quen các bạn trong lớp. Cô giáo chủ nhiệm trẻ trung và tâm lý, ân cần hướng dẫn, dặn dò chúng tôi. Những khuôn mặt xa lạ dần trở nên ấn tượng hơn. Những nụ cười cũng dần vang lên trong lớp học, niềm vui đã lặng lẽ xâm chiếm sự hồi hộp, bỡ ngỡ trong tôi. Chúng tôi tạm biệt nhau bằng những nụ cười, hi vọng cả lớp sẽ vui vẻ và cùng nhau cố gắng học tập. 

Rồi 1 tuần học nhanh chóng trôi đi, 40 gương mặt đã thân thuộc hơn, chúng tôi còn đặt cho nhau những biệt danh thú vị, hẹn nhau cùng mặc những chiếc áo dài trắng tinh khôi trong lễ khai giảng chính thức. Tôi cảm thấy, thì ra bắt đầu thích nghi với hoàn cảnh xa lạ không khó khăn đến vậy, chỉ cần mình mở lòng, mọi chuyện đều trở nên dễ dàng. Những ngày học đầu tiên đã cho tôi đủ cung bậc cảm xúc, không còn ngây ngô như ngày lớp 1, tôi thấy mình dường như trưởng thành hơn, chủ động làm quen cách sinh hoạt, học tập của trung học phổ thông.

Ngày khai giảng chính thức, trời vẫn trong xanh và ánh năng vàng nhạt, nhìn những người bạn mới lần đầu tiên thướt tha trong tà áo dài như mình, nhìn những quả bóng bay đủ màu sắc theo gió nhẹ bay cao cao mãi, niềm hạnh phúc chưa bao giờ lan tràn mạnh mẽ trong trái tim tôi đến vậy. Phương Linh quay lại mỉm cười với tôi. Nụ cười đó đến tận hôm nay tôi vẫn luôn ghi nhớ.

Một thời gian đã qua đi tại ngôi trường trung học phổ thông, nhưng cảm xúc về những ngày đầu tiên tại nơi này tôi vẫn luôn lưu luyến không quên. Nó nhẹ nhàng trở thành một phần kí ức tươi đẹp trong tuổi học trò của tôi.

Tìm kiếm google:

Xem thêm các môn học

Bài văn mẫu 10


Copyright @2024 - Designed by baivan.net