Anh/ chị hãy trình bày suy nghĩ của mình về “bệnh thành tích” – một – “căn bệnh” gây tác hại không nhỏ đối với sự phát triển của xã hội ta hiện nay.

Đề bài: Anh/ chị hãy trình bày suy nghĩ của mình về “bệnh thành tích” – một – “căn bệnh” gây tác hại không nhỏ đối với sự phát triển của xã hội ta hiện nay.

[toc:ul]

Bài mẫu số 1: Nêu suy nghĩ về “bệnh thành tích” – một – “căn bệnh” gây tác hại không nhỏ đối với sự phát triển của xã hội ta hiện nay.

Mỗi cá nhân cần ý thức được hành động của bản thân, không chạy theo thành tích mà đốt cháy giai đoạn, bất chấp hậu quả phía sau. Đặc biệt, học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường cần hiểu được mục đích chân chính của việc học, học để hoàn thiện và nâng cao bản thân chứ không phải vì những thành tích tuyên dương trên giấy tờ.

Bài làm

Tuổi trẻ là tương lai của đất nước, vì thế giáo dục là hoạt động ưu tiên hàng đầu ở tất cả các quốc gia trên thế giới. Tuy nhiên, bất cứ lĩnh vực nào trong cuộc sống cũng tồn tại mặt tích cực và tiêu cực. Giáo dục cũng như vậy, “bệnh thành tích”chính là một vấn đề đáng ngại của giáo dục. Đây cũng là một căn bệnh gây tác hại không nhỏ đối với sự phát triển của xã hội ta hiện nay.

Thực chất, thành tích mang nghĩa tích cực là kết quả được đánh giá do nỗ lực mà đạt được. Người ta dùng thành tích để biểu dương những tấm gương, những kết quả tốt đẹp. Tuy nhiên, khi thành tích trở thành bệnh thì nó mang ý nghĩa hoàn toàn khác. “Bệnh thành tích” là thói a dua, là chỉ chăm lo đến vẻ bề ngoài nhằm được tuyên dương khen thưởng nhưng thực chất bên trong vấn đề không đạt mong muốn. “Bệnh thành tích trong giáo dục” là sự ganh đua của thầy và trò, giữa các lớp, các trường và các phòng ban với nhau gây nên hiện tượng điểm ảo, thành tích ảo, không phản ánh đúng khả năng và trình độ. Đó là hành động vi phạm có ý thức 

Biểu hiện của bệnh thành tích là tìm mọi cách để đạt được vị trí cao nhất, không cần quan tâm đến những thứ xung quanh bao gồm cả cảm nhận của con người. Trường học chỉ tập trung vào kết quả thành tích của học sinh để đạt vị trí cao khi cạnh tranh với các trường khác, cạnh tranh danh tiếng, tăng giờ học, tăng áp lực thi cử lên các em mặc cho các em bị quá tải và tiêu cực. Trong các cơ quan, công ty, nhà máy,... bệnh thành tích nằm ở những bản báo cáo được mài cho nhẵn viết cho đẹp. Họ không màng đến chất lượng, chỉ chạy theo số lượng để đạt chỉ tiêu. Không cần biết người tiêu dùng có hài lòng hay không, chỉ chăm chú đến số lượng tiêu thụ.

Bệnh thành tích, nghe thì có vẻ tốt đẹp nhưng thực chất gây ra những hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Nó là nguyên nhân trực tiếp dẫn đến những hành vi tiêu cực trong xã hội hiện nay. Trước hết, nó khiến mỗi cá nhân tổ chức không hiểu rõ về thực lực của mình, tự mãn về thành tích, không chịu cố gắng vươn lên. Bệnh thành tích do đó có cơ hội phát triển, dần dần ăn sâu vào tư tưởng, lối sống, trở thành cách sống và làm việc của xã hội. Chất lượng thực sự sẽ bị bỏ bê, xuống dốc, chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng che đậy sự thối rữa bên trong. Hậu quả tai hại nhất thể hiện ở ngành giáo dục. Có những trường lớp, vì thành tích mà cho học sinh lên lớp hàng loạt, bất chấp kết quả thực tế có đủ điều kiện hay không. Do hành động đó, biết bao sinh viên ngồi học không đúng vị trí của mình, khi trình độ còn ở lớp dưới mà ngang nhiên được xếp ở lớp cao hơn. Lâu dần trong đầu các em sẽ trở nên trống rỗng sau bao năm đi học “nhầm lớp”. Thi học sinh giỏi, không cần học những môn khác,các em vẫn được thầy cô ghép điểm để tập trung thi môn đội tuyển, học bạ vẫn là những điểm số sáng chói nhưng thực chất các em lại chẳng biết gì. Thi tốt nghiệp trung học phổ thông, vì thành tích của nhà trường, có nơi thậm chí cho giáo viên truyền tài liệu vào, nhắc bài học sinh. Hai năm gần đây, vì thành tích, hiệu trưởng trường cùng phụ huynh học sinh mua điểm số. Trường hợp được làm sáng tỏ ở Hà Giang, Sơn La, Lạng Sơn về hàng loạt học sinh đạt số điểm cao bất thường đã khiến cả xã hội phải giật mình. Cha mẹ thầy cô vì thành tích mà hủy hoại cả tương lai của con, những đứa trẻ từ trường thi về cũng không biết số điểm ảo đó từ đâu mà ra, để rồi khi sự thật phơi bày, liệu chúng có thể bình thường đi học và tiếp xúc với người khác?

Bệnh thành tích, hủy hoại tương lai của nhiều cá nhân, cũng ảnh hưởng đến tương lai của cả đất nước. Đạo đức thui chột, hàng ngàn “tiến sĩ giấy”, thành tích giả xuất hiện, cuộc sống rồi có thể tốt đẹp hay không? Câu trả lời, chắc hẳn ai cũng rõ. Căn bệnh ấy tồn tại và phát triển như ngày hôm nay, nguyên nhân sâu sa chính là từ thói xấu của con người. Thói ghen ăn tức ở, thấy người khác được nêu gương, bản thân đố kỵ và khao khát. Song, không cố gắng nâng cao chất lượng bên trong mà chỉ chăm chú đánh bóng hình thức để được tuyên dương. Khách quan hơn, bệnh thành tích cũng có nguyên nhân từ những sai lầm trong công tác quản lý tổ chức của nhiều cấp, ngành: trọng giấy tờ, hình thức, không gần gũi sâu sát thực tế và chỉ tiêu hoá, kế hoạch hóa cao độ mọi vấn đề thi đua.

Lỗi không thuộc về riêng ai mà thuộc về toàn xã hội. Nhận thức được nguyên nhân và hậu quả của căn bệnh đó,chúng ta phải chung tay loại trừ nó. Những người lãnh đạo cấp trên cần kiểm tra, giám sát hoạt động của cá nhân tổ chức minh bạch, rõ ràng, chú trọng chất lượng hơn hình thức bên ngoài. Mỗi cá nhân cần ý thức được hành động của bản thân, không chạy theo thành tích mà đốt cháy giai đoạn, bất chấp hậu quả phía sau. Đặc biệt, học sinh còn ngồi trên ghế nhà trường cần hiểu được mục đích chân chính của việc học, học để hoàn thiện và nâng cao bản thân chứ không phải vì những thành tích tuyên dương trên giấy tờ.

Xã hội loài người đã và đang chịu rất nhiều tác động tiêu cực từ bệnh thành tích. Vì một tương lai tốt đẹp, vì một cuộc sống công bằng hơn, hãy chung tay loại bỏ căn bệnh đáng lo ngại này, xây dựng cuộc sống tốt đẹp từng ngày của tất cả chúng ta.

Bài mẫu số 2: “Bệnh thành tích” – một – “căn bệnh” gây tác hại không nhỏ đối với sự phát triển của xã hội ta hiện nay.

Căn bệnh thành tích càng ngày càng phát triển khi xã hội của chúng ta ngày càng hiện đại, nó là một căn bệnh quái ác ảnh hưởng đến tất cả mọi người, những căn bệnh đó cần phải tiêu diệt và tìm cách hủy tiêu nó một cách nhanh chóng và có nhiều ý nghĩa nhất.

Bài làm

Xã hội ngày càng phát triển thì vấn đề bệnh thành tích lại trở nên phổ biến và nó được coi như một căn bệnh lan tỏa mạnh mẽ trong xã hội, chính những điều đó đã làm cho xã hội của chúng ta đang nhuộm màu tiêu cực và những bệnh thành tích trở thành căn bệnh lây nhiễm trong xã hội này. 

Căn bệnh thành tích được coi như một căn bệnh tiêu cực trong xã hội, nó lan tỏa và có ảnh hưởng sâu sắc đến toàn bộ cuộc sống của mỗi con người, những điều đó làm cho xã hội của chúng ta đang sống ngập tràn những điều xấu và những bệnh thành tích đó không chỉ là hiểm họa lớn mà những chất lượng của mọi vật bị coi nhẹ đi, thay vì là coi trọng thành tích và kết quả, có thể thấy điều này, nó phù hợp với tình trạng coi trọng hình thức mà đánh giá nhẹ về kết quả và chất lượng. 

Căn bệnh thành tích càng ngày càng phát triển khi xã hội của chúng ta ngày càng hiện đại, nó là một căn bệnh quái ác ảnh hưởng đến tất cả mọi người, những căn bệnh đó cần phải tiêu diệt và tìm cách hủy tiêu nó một cách nhanh chóng và có nhiều ý nghĩa nhất. Chúng ta đều thấy xã hội hiện này đang dần có nhiều kế hoạch để chống lại căn bệnh thành tích của xã hội, những giá trị đó ảnh hưởng và để lại nhiều ý nghĩa to lớn cho tất cả con người, niềm tin to lớn và vững chắc luôn để cho họ cần phải tìm và khơi ra những căn bệnh nguy hiểm của xã hội.

Cần có biện pháp để khắc phục không nó sẽ lan tràn và ảnh hưởng mạnh mẽ đến cuộc sống của mỗi chúng ta. Nỗi niềm đó sẽ được tạo dựng và phát triển một cách tran hòa, và giàu ý nghĩa nhất đối với mỗi con người. Ngày nay khi xã hội của chúng ta đang tân tiến và cải tạo nên mỗi ngày, thì niềm tin về một xã hội không có bệnh thành tích là một sự hy hữu, nó đã lan tỏa và thấm sâu vào trong xã hội của mỗi chúng ta, những điều đó không chỉ để lại những bài học to lớn mà nó còn vang vọng những ý nghĩa để chúng ta nên có cách sống và nhìn lại cuộc đời của mình một cách có giá trị và có nhiều ý nghĩa hơn.

Từ xưa đến nay chúng ta đều thấy nhà nước luôn có những chính sách để chống lại căn bệnh thành tích của xã hội, như trong mọi lĩnh vực như giáo dục, chống lại căn bệnh thành tích trong giáo dục, đó là những vấn đề bức thiết và có ý nghĩa to lớn đối với cuộc sống của mỗi con người, những điều đó làm nên một cuộc sống mang lại nhiều ý nghĩa và là căn cước sống mạnh mẽ và ý nghĩa nhất đối với tất cả con người sống trong xã hội này. Giá trị đó đã làm nên bao nhiêu bài học có ý nghĩa và là căn cước mạnh mẽ để chúng ta tạo dựng nên niềm tin yêu cho chính cuộc sống của mình.

Bài mẫu số 3: Trình bày suy nghĩ của mình về “bệnh thành tích”

Chúng ta phải nhận thức được rằng “bệnh thành tích” là một hiện tượng tiêu cực gây ra nhiều tác hại ghê gớm khôn lường. Đó chính là biểu hiện cao độ của thói dối trá rất đáng phê phán và lên án.

Bài làm

Gần đây, các phương tiện thông tin đại chúng đề cập rất nhiều đến một căn bệnh tinh thần đang từng ngày, từng giờ gây ra những tác hại không nhỏ đối với sự phát triển của xã hội. Đó là “bệnh thành tích” – căn bệnh nguy hiểm lây lan khắp mọi lĩnh vực của đời sống xã hội.  

Có thể nói bệnh thành tích là căn bệnh trầm kha tồn tại từ rất lâu trong xã hội Việt Nam. Nó đã gây ra những tác hại ghê gớm khôn lường, cản trở rất nhiều tới quá trình phát triển của đất nước trên con đường công nghiệp hóa, hiện đại hóa.  

Khái niệm thành tích vốn dĩ có một ý nghĩa tích cực. Thành tích là kết quả tốt đẹp do một cá nhân hay tập thể làm ra, được mọi người công nhận và đánh giá cao. Nhưng chạy theo thành tích, bất chấp thủ đoạn, bỏ qua thực chất thì lại là một căn bệnh, một tệ nạn cực kì nguy hiểm. Đáng tiếc là hiện nay, xã hội ta có rất nhiều người mắc căn bệnh này. 

“Bệnh thành tích” bắt nguồn từ đâu? Nguyên nhân sâu xa của nó chính là thói xấu hay làm tốt, dốt hay nói chữ mà từ ngày xưa, người lao động đã chê cười và phê phán. Thói thường Tốt đẹp khoe ra, xấu xa đậy lại, nhưng trong xã hội, không ít người thực sự chẳng có gì tốt đẹp mà lại thích bịa đặt ra cái hay cái đẹp… để tự dối mình, lừa người. Rồi cấp dưới muốn được khen thưởng, được thăng chức thì phải nghĩ cách lừa dối cấp trên bằng những “thành tích” chỉ có trong tưởng tượng.  

“Bệnh thành tích” thường nảy sinh ở những người không có thực tài nhưng lại giấu dốt, không dám nhìn thẳng vào chính mình. Họ buộc phải tìm mọi cách đánh bóng tên tuổi để thỏa mãn thói háo danh, để không bị “thua chị kém em”. Theo quy luật, xã hội càng phát triển thì “bệnh thành tích” lây lan càng nhanh, càng rộng. Một phần do nền kinh tế thị trường với sức mạnh của đồng tiền đã chi phối, thao túng quá sâu vào các mối quan hệ xã hội. Cách đây mấy trăm năm, Nguyễn Du đã viết: Trong tay đã sẵn đồng tiền, Dầu lòng đổi trắng thay đen khó gì. Đồng tiền biến xấu thành tốt, dở thành hay, ảo thành thật. Rốt cuộc, mọi giá trị thật giả đảo lộn, rất khó phân biệt. Một sự thật đáng buồn hiện nay trong ngành giáo dục nước ta là nạn mua điểm, mua bằng cấp, “giáo sư giả”, “tiến sĩ giấy” khá nhiều. Người ta dễ bị lóa mắt trước hình thức bóng bẩy bên ngoài mà không đi sâu vào bản chất của hiện tượng, sự vật và sự việc. Thói thường ấy là mảnh đất màu mỡ cho “bệnh thành tích" phát triển.  

Xung quanh chúng ta, những biểu hiện của bệnh thành tích nhiều không kể hết. Thử lấy dẫn chứng trong một vài lĩnh vực để chứng minh. Ví dụ như trong tĩnh vực giáo dục, từ cấp thấp đến cấp cao đều mắc bệnh này. Nhiều trường Tiểu học ở vùng sâu vùng xa, hiện tượng học sinh “ngồi nhầm lớp” khá phổ biến, cho nên mới có chuyện cười ra nước mắt là học sinh lớp 4 mà viết chữ chưa rành và chưa thuộc hết bảng cửu chương (!) Ở các thành phố lớn, vì “bệnh thành tích” mà Ban Giám hiệu nhiều trường sẵn sàng “thổi phồng” tỉ lệ học sinh khá, giỏi lên tới con số đáng ngờ là hơn 90%, trong khi thực tế thấp hơn rất nhiều. Có những trường kì quặc hơn là không cho phép học sinh yếu kém lưu ban vì sợ ảnh hưởng đến “thành tích” chung của trường và “uy tín” của Ban Giám hiệu. Trong những kì thi hết cấp, cũng vì “bệnh thành tích” mà nhiều học sinh “đỗ oan”, do đó càng học lên càng đuối. Mới đây, báo chí đưa tin một số giáo viên trường A khi chấm thi chéo đã cố ý hạ điểm thi của học sinh trường B với mục đích là để tỉ lệ đỗ của trường B kém trường mình. Sự giả dối kéo dài đã dẫn đến một thực tế đáng buồn là chất lượng học tập của học sinh hiện nay rất đáng lo ngại.  

Những Kiều chạy đua theo thành tích như thế là vi phạm đạo đức nghề nghiệp, vi phạm pháp luật. Không ít quan chức vì lợi ích trước mắt mà cố tình bịa ra những bản báo cáo thành tích sai sự thật thì quả là thiếu lương tâm, thiếu trách nhiệm đối với sự nghiệp “trồng người”. Nếu hiện tượng tiêu cực này không sớm chấm dứt thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng xấu tới việc đào tạo nhân tài, hiền tài làm rường cột cho đất nước mai sau. 

Báo chí không ngừng phanh phui những hiện tượng tiêu cực – con đẻ của “bệnh thành tích”. Nhiều địa phương báo cáo lên Bộ Giáo dục và Đào tạo là đã chấm dứt tình trạng học ba ca, đã xóa nhiều điểm trường tranh tre nứa lá… nhưng thực tế thì hầu như sự thay đổi đó không đáng kể. Giáo viên, học sinh nhiều nơi ở vùng núi phía Bắc không có trường để học, không có nhà để ở. Gần đây, một phóng sự truyền hình về thực trạng đáng buồn đó đã làm xôn xao dư luận. Học sinh các dân tộc thiểu số phải tự dựng những túp lều xiêu vẹo, trống hơ trống hoác để ở tạm vì trường không có kí túc xá. Các thầy cô giáo mùa khô phải đi xa hàng chục cây số để tìm nước dùng cho sinh hoạt hằng ngày…   Nói “Không!” với các hiện tượng tiêu cực trong đó có “bệnh thành tích” đang là khẩu hiệu, là mục tiêu phấn đấu của ngành giáo dục. Tính khả thi của nó đến đâu còn phụ thuộc vào quyết tâm của tất cả mọi người để có được một nền giáo dục nghiêm túc và chất lượng cao.  

Trong lĩnh vực nông nghiệp, bệnh thành tích cũng lan tràn đến mức báo động. Số hộ nông dân nghèo còn chiếm tỉ lệ khá cao, nhưng trong báo cáo thành tích xóa đói giảm nghèo của nhiều địa phương thì toàn là những con số “đáng nể”. Thế mới có chuyện buồn cười là để đối phó với đoàn thanh tra của cấp trên, chính quyền xã đã bắt các hộ nghèo phải đi “mượn” trâu bò, vật dụng của những nhà khá giả để chứng minh là mình đã thoát nghèo. Cơ sở vật chất thiết yếu như điện, đường, trường, trạm (trạm y tế) ở nông thôn nhiều nơi cũng chỉ có ở trong… báo cáo (!). Vì chạy theo thành tích nên chính quyền một số địa phương đã vội vàng xây dựng và cấp cho một số hộ nghèo “nhà tình thương”, nhưng người nhận chỉ ở được ít ngày đã lo nơm nớp vì không biết nhà sẽ đổ lúc nào. 

Trong lĩnh vực công nghiệp, nhiều xí nghiệp, nhà máy quốc doanh làm ăn “lời giả lỗ thật”, năm nào Nhà nước cũng phải bù lỗ rất nhiều nhưng Ban Giám đốc vẫn cố tình “bịa” ra thành tích để được thăng quan tiến chức… Cũng vì “bệnh thành tích” mà trong lĩnh vực giao thông, hàng chục cây cầu, mấy chục con đường, hàng trăm công trình tầm cỡ quốc gia … được xây dựng cho kịp tiến độ nhưng không đạt yêu cầu về mặt chất lượng, gây lãng phí rất lớn về công sức và tiền bạc của Nhà nước, của nhân dân.  

“Bệnh thành tích” lan tràn khắp nơi khắp chốn như một dịch bệnh gây ra những tác hại khôn lường, cản trở quá trình phát triển của đất nước. Một tập thể hay một cá nhân khi đã nhiễm “bệnh thành tích” thì chỉ có thể làm ra những sản phẩm kém chất lượng mà thôi. “Bệnh thành tích” còn dẫn đến sự thoái hóa nhân cách, khiến con người trở nên thiếu trung thực, dối trá, lừa mình, lừa người, thích sống bằng ảo tưởng bởi “lộng giả thành chân”.  

Cần có những biện pháp tích cực ngăn ngừa, từng bước đẩy lùi và chữa trị dứt điểm căn bệnh nguy hiểm này. Muốn làm được điều đó, các cấp các ngành phải đồng bộ ra tay, đẩy mạnh công tác kiểm tra, thanh tra để kịp thời phát hiện những thành tích “ảo” và những “chuyên gia tạo thành tích ảo”. Đối với những kẻ cố tình sai phạm, dẫn tới thiệt hại to lớn cho xã hội thì Nhà nước phải nghiêm trị theo pháp luật. Mặt khác, cần giáo dục, tuyên truyền thường xuyên để nâng cao nhận thức của mọi người về hậu quả của căn bệnh này. 

Chúng ta phải nhận thức được rằng “bệnh thành tích” là một hiện tượng tiêu cực gây ra nhiều tác hại ghê gớm khôn lường. Đó chính là biểu hiện cao độ của thói dối trá rất đáng phê phán và lên án. Trong hoàn cảnh đất nước ta đã mở cửa giao lưu và hội nhập với toàn thế giới, mỗi công dân phải có thái độ nghiêm túc và trung thực trước mọi vấn đề của bản thân, của cuộc sống và xã hội; thấy được mặt mạnh để phát huy, mặt yếu để khắc phục. Bên cạnh đó, chúng ta phải không ngừng học hỏi điều hay, điều tốt của các nước tiên tiến và vận dụng một cách sáng tạo vào hoàn cảnh cụ thể ở Việt Nam. Nếu làm được như vậy thì chắc chắn không bao lâu nữa, mục tiêu phấn đấu xây dựng một xã hội hiện đại, dân chủ, công bằng và văn minh sẽ trở thành hiện thực.

Bài mẫu số 4: Nêu suy nghĩ về “bệnh thành tích” đối với sự phát triển của xã hội ta hiện nay.

Ngành giao thông vận tải thì đường sá mới làm xong đã xuống cấp, tai nạn giao thông xảy ra đến chóng mặt, mỗi năm có hàng trăm người chết vì tai nạn ô tô, chẹt tàu. Hiện tượng lún móng cầu, sập cầu đâu còn là sự cố hiếm thấy nữa!

Bài làm

Không biết từ bao giờ bệnh thành tích đã trở thành một căn bệnh gây tác hại không nhỏ đối với sự phát triển của xã hội ta hiện nay. Học tập, lao động, chiến đấu, cá nhân nào cũng có ước muốn chính đáng là lập được nhiều thành tích tốt đẹp. Nhưng vì ham thành tích mà có hiện tượng làm láo báo cáo hay. Thành tích được vẽ ra, được thổi phồng lên làm theo cấp số nhân, cấp số cộng để nhận huy chương, để lấy bằng khen, rước xách rầm rộ, liên hoan lu bù, báo công ầm ĩ.

Hầu như ngành nào cùng lắm bệnh thành tích. Nhà máy thiếu nguyên liệu, công nhân thất nghiệp, nhưng năm nào cũng hoàn thành kế hoạch. Làm trường nọ trồng cây gây rừng, thành tích được thổi phồng lên, nào là phủ xanh đồi trọc, nào là trồng được hàng triệu cây có bóng mát, cây ăn quả, cây gỗ quý, thông và bạch đàn bao la. Nhưng câu chuyện xảy ra như một vở bi hài kịch khi đoàn kiểm tra “sờ” đến. Những con số ấy, những cây cối ấy chỉ là số không. Rừng phòng vệ bị phá tan hoang. Diện tích hoang hóa, đồi trọc mênh mông. Rừng đầu nguồn bi chặt phá trơ trụi.

Ngành giao thông vận tải thì đường sá mới làm xong đã xuống cấp, tai nạn giao thông xảy ra đến chóng mặt, mỗi năm có hàng trăm người chết vì tai nạn ô tô, chẹt tàu. Hiện tượng lún móng cầu, sập cầu đâu còn là sự cố hiếm thấy nữa!

Ngành giáo dục, bệnh thành tích trở nên trầm kha. Thi cử gian dối, trường nào, địa phương nào cũng lo chạy theo thành tích nên đã buông lỏng kỉ cương. Bằng giả, học giả, tiến sĩ rởm không còn là hiện tượng hi hữu nữa. Khẩu hiệu: “Nói không với tiêu cực" tuy đã giảm bớt được một phần nào, nhưng bệnh tiêu cực không thể nào một sớm một chiều mà giảm bớt được, hạn chế được. Bệnh thành tích đã làm suy thoái đạo đức cán bộ, người lao động vì cái tệ làm láo báo cáo hay. Con số thống kê là con số ảo, không đúng với thực tế sản xuất của nước ta. Dịch cúm gà, cúm gia cầm, bệnh lợn tai xanh, có nơi, có lúc đã báo cáo sai. Do bệnh thành tích mà từng gây ra nhiều thảm họa! Phải thanh tra, kiểm tra chặt chẽ, xử phạt thật nghiêm minh mới có thể chữa được càn bệnh “ung thư” này.

Có chữa được bệnh thành tích thì sự nghiệp công nghiệp hóa, hiện đại hóa của đất nước mới phát triển và giành được nhiều thành tựu rực rỡ. Có chữa được tận gốc bệnh thành tích mới chống các hiện tượng thi cử gian lận, mới xây dựng được con người mới, đạo đức mới xã hội văn minh.

Bài mẫu số 5: Bài văn mẫu nêu suy nghĩ về bệnh thành tích

Chính vì điều kiện “tốt đẹp” mà thầy cô dã tạo ra ấy đã đem đến cho học sinh những “thành tích ảo”. Những “thành tích ảo” ấy đã làm nhiều học sinh chọn nhầm ban, ngồi nhầm lớp.

Bài làm

Sau khi đánh đuổi được hai kẻ thù xâm lăng vô cùng nguy hiểm là thực dân Pháp và đế quốc Mĩ, nhà nước và nhân dân ta đã không ngừng phấn đấu để đưa đất nước di lên. Thành tựu của những nỗ lực đó là nước ta đang trên đà phát triển, được bạn bè quốc tế đánh giá cao. Nhưng tồn tại song song cùng với sự phát triển đó luôn có mặt trái, mặt tiêu cực. Trong xã hội có nhiều mặt tốt mà cũng không ít mặt xấu này, nổi bật lên là “bệnh thành tích”.  

“Bệnh thành tích” là gì? Tại sao lại gọi “thành tích” là “bệnh”? Thông thường ta chỉ gọi bệnh là do vi rút, vi khuẩn làm cho trạng thái cơ thể hoặc bộ phận cơ thể hoạt động không bình thường, vậy mà có thể gọi thành tích là bệnh. Thành tích bản chất của nó là kết quả được đánh giá tốt, là cái người ta đặt ra làm mục tiêu để vươn tới. Vậy, phải chăng con người là vi khuẩn, vi rút, là “con sâu” của xã hội? Vì chính con người dã biến thành tích ấy thành cái xấu, thành một vấn nạn cứ âm ỉ mãi, khó có thể loại bỏ một cách nhanh chóng. 

“Bệnh thành tích” là do những thói xấu, những khuyết điểm tồn tại trong tư tưởng mỗi người, nó ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của đất nước. Nước ta đặt ra mục tiêu đến năm 2010 sẽ trở thành một đất nước công nghiệp hiện đại. Nhưng “bệnh thành tích” làm con người ta cứ luôn ảo tưởng chắc như vậy đã tốt, đã cao rồi. Chính vì thế mà họ luôn ỷ lại, luôn bám vào cái “thành tích ảo” ấy mà không hề biết năng lực bản thân mình đến đâu. Nhìn bề ngoài thì mọi thứ đều tốt đẹp nhưng thực chất bên trong thì rỗng tuếch. Những năm gần đây, trên các thông tin đại chúng thường đưa tin chính phủ phát lệnh đến các địa phương, xây dựng một số công trình giúp dân thoát khỏi khó khăn như xây cầu, xây chung cư, nhưng cuối cùng ra sao?… Những công trình ấy cứ năm này qua năm khác mà vẫn chưa hoàn thành lẫn chất lượng và số lượng đúng như bản thiết kế, không chỉ làm cho dân khổ sở mà còn tốn kém tiền của của nhà nước. Dường như tất cả chỉ nằm trong giấy tờ. Và đó chỉ là thành tích mà thôi. Những “bệnh thành tích” ấy trên ban lãnh đạo nhà nước cũng đang tìm cách giải quyết, nhưng chẳng biết đến bao giờ căn bệnh ấy sẽ xoá sổ hoàn toàn bởi căn bệnh đó đang từng ngày từng giờ vẫn đang tiếp tục phát triển và lây lan, len lỏi ở khắp nơi.  

“Bệnh thành tích” còn lây lan một cách trầm trọng sang giáo dục. Trong chương trình “Bạn hãy nói với tôi” của Đài tiếng nói Việt Nam có buổi phát thanh về trường THPT Đức Trọng, Lâm Đồng, vì muốn chạy theo thành tích trường chuẩn Quốc gia nên đã giảm số lớp từ sáu mươi sáu xuống còn ba mươi sáu, khiến một nghìn học sinh tốt nghiệp trung học cơ sở không được tiếp, tục học. Chỉ vì cái danh ấy mà biết bao học sinh phải nghỉ học. Rồi trong tháng 10- 2007 trên chương trình thời sự có đưa tin ở một số trường THCS, học sinh lớp bảy không biết đọc, biết viết. Đọc, viết là nhừng điều cơ bản của việc học tập suốt năm năm cấp một, vậy mà không biết thì làm sao các học sinh đó có thể lên lớp, có thể tốt nghiệp cấp hai được. Tất cả cũng chỉ vì căn bệnh thành tích mà ra. Giáo viên lo cho đạt chỉ tiêu tốt nghiệp một trăm phần trăm, phụ huynh học sinh lo chạy chọt, xin điểm để lên lớp. Cứ như thế thì làm sao giáo dục có thực chất được. Ngay khi nhà nước đã ban hành chính sách “ba không” một cách quyết liệt, tình trạng ấy vẫn cứ diễn ra, và ngày càng “nặng” hơn. Hiện nay vẫn còn tình trạng thầy cô dạy thêm rồi “mắm” đề cho học sinh kiểm tra. Vì thế mặc dù những bạn học rất yếu nhưng cứ đi học thêm là điểm cao. Chính sự dễ dãi quá mức ấy đã làm cho nhiều học sinh ngày càng ù lì, ỷ lại hơn. Chính vì điều kiện “tốt đẹp” mà thầy cô dã tạo ra ấy đã đem đến cho học sinh những “thành tích ảo”. Những “thành tích ảo” ấy đã làm nhiều học sinh chọn nhầm ban, ngồi nhầm lớp.

Trước tình hình đó chúng ta phải làm gì? Làm cách nào để giải quyết căn bệnh này? Đó là một câu hỏi luôn nhức nhôi. Chúng ta không thể xây dựng một nền giáo dục tiên tiến, một nền giáo dục vững mạnh, sánh ngang tầm quốc tế với căn bệnh “bệnh thành tích” luôn tồn tại như thế này.  Để đẩy lùi nó, mỗi người trong chúng ta phải tự rèn luyện, tu dưỡng bản thân, tự mình đẩy lùi tư tưởng muốn có “thành tích* trong khi bản thân không có thực chất. Nhà nước cần ban hành nhiều chính sách chống “bệnh thành tích” kĩ lưỡng hơn và phải theo dõi một cách gắt gao việc thực hiện để cán bệnh đó không còn là mối lo ngại của đất nước, có như vậy nhà nước mới có cơ hội sánh vai với các cường quốc trên thế giới. 

Tìm kiếm google:

Xem thêm các môn học

Bài văn mẫu 11


Copyright @2024 - Designed by baivan.net