Người dân thuộc địa chẳng phải " tình nguyện" hiến dâng xương máu như lời bịp bợm của bọn cầm quyền mà họ đang bị bóc lột nặng nề. Trước chiến tranh, người dân thuộc địa bị bọn thực dân cai trị coi là giống người hạ đẳng, ngang hàng với súc vật: … họ chỉ là những tên da đen bẩn thỉu, những tên “An-nam-mít" bẩn thỉu, giỏi lắm thì cũng chỉ biết kéo xe tay và ăn đòn của các quan cai trị nhà ta. Ấy thế mà cuộc chiến tranh vui tươi vừa bùng nổ, bọn thực dân cần lính, cần người tham gia chiến tranh thì lập tức họ biến thành những đứa “con yêu”, những người “bạn hiền" của các quan cai trị phụ mẫu nhân hậu, thậm chí của cả các quan toàn quyền lớn, toàn quyền bé nữa. Đùng một cái, họ (những người bản xứ) được phong cho cái danh hiệu tối cao là “chiến sĩ bảo vệ công lí và tự do”.
Họ như những "vật liệu biết nói". Họ chỉ làm công cụ, tay sai cho bọn thực dân để chúng bóc lột, họ chỉ như máy móc, vật liệu để lũ cai lệ điều khiển chứ không còn là con người nữa