Tình cảm của lão Hạc đối với "cậu Vàng" của lão được tác giả thể hiện thật cảm động:
-
"Lão gọi nó là cậu Vàng như một bà hiếm hoi gọi đứa con cầu tự".
-
"Thỉnh thoảng không có việc gì làm, lão lại bắt rận cho nó hay đem nó ra ao tắm".
-
"Cho nó ăn cơm trong một cái bát như một nhà giàu (…)".
-
"Lão cứ nhắm vài miếng lại gắp cho nó một miếng như người ta gắp thức ăn cho con trẻ".
-
"Rồi lão chửi yêu nó, lão nói với nó như nói với đứa cháu bé về bố nó".
=> Cậu Vàng vừa là kỉ niệm, vừa là tín vật của người con, cũng là người bạn trung thành trong cuộc sống quạnh hiu của lão.