[toc:ul]
Chỉ vì tin lời người chồng của mình Mị Châu đã tạo nên một lỗi lầm quá lớn khiến Vua cha tức giận mà giết chết nàng. Sau khi theo dấu lông ngỗng vợ trải, Trọng Thủy tìm được đến bờ biển và phát hiện xác vợ. Chàng vô cùng đau khổ bèn mang nàng về thành Cổ Loa mà chôn cất. Nỗi đau đớn giằng xé trái tim người đàn ông ấy để mỗi đêm khi nhìn xuống giếng Trọng Thủy như nhìn thấy người vợ yêu quý của mình. Chàng liền lao đầu xuống giếng tự vẫn. Thế nhưng từ đây, nó đã mở ra cho chàng cơ hội được trùng phùng với người vợ yêu quý của mình.
Lang thang chốn thủy cung, rất lâu chàng không biết đây là đâu chỉ biết có rất nhiều san hô, rất nhiều hoa lá. Rồi bỗng dưng chàng bị hai tên lính áp giải đến gặp công chúa vua thủy tề. Chàng vô cùng bất ngờ vì nàng công chúa xinh đẹp đó lại là Mị Châu. Hóa ra chàng đứng trước Long Vương và Công chúa của ngài, Bởi xót thương Mị Châu xinh đẹp hiền lành mà Long Vương nhận nàng làm con gái nuôi. Nhìn thấy vẻ mặt đau khổ uất hận của Mị Châu, chàng chỉ biết bật khóc nức nở. Trọng Thủy quỳ xuống van xin Mị Châu tha thứ cho mình. Chàng khóc mà rằng:
- Mị Châu nàng ơi. Khó khăn lắm tớ mới tìm được nàng. Mong nàng hãy tha lỗi cho ta. Ta không thể làm cách khác được đó là lệnh của Vua cha. Ta biết nàng yêu ta không dấu diếm gì nhưng ta đã phản bội nàng phản bội niềm tin đó.
Mị Châu lắc đầu mà nói:
- Thiếp cũng mong được gặp chàng hàng ngày đều ngắm cảnh vật những kỉ vật mà nhớ chàng. Nhưng chính vì sự tin tưởng mù quáng chạy theo tình yêu của chàng mà thiếp đã mang tiếng phản bội đất nước dân tộc mình. Thiếp không thể chung sống với kẻ thù dân tộc của mình. Tại sao chàng lại lỡ phản bội lòng tin của thiếp lỡ lừa dối thiếp?
Trọng Thủy càng đau khổ uất nghẹn hơn khi nghe những lời giãi bày của vợ mình:
- Quả là ban đầu ta rắp tâm lừa dối cha con nàng nhưng sau một thời gian chung sống ta thực sự yêu nàng. Tình yêu của ta có thần linh chứng giám. Tình yêu của ta ai cũng biết. Ta vô cùng ân hận vì nghe lời vua cha nhưng ta mong nàng hãy hiểu cho ta. Phải lừa dối nàng lòng ta vô cùng rối bời, tâm trí hỗn loạn. Suốt thời gian qua ta đã phải chịu biết bao nhiêu sự dằn vặt, dày vò. Lúc ta nhận ra sai lầm thì đã quá muộn rồi. Ta đã chọn cái chết để tạ tội với nàng. Mị Châu nàng ơi! Ta cầu xin nàng hãy tha thứ cho niềm tin của ta.
Cảnh vật như xao động, dòng nước nhẹ nhàng hơn. Mị Châu sau nghe những lời nói đó nghẹn ngào:
- Thiếp tin chàng tin vào tình yêu và tình cảm của chàng dành cho thiếp là không giả dối. Cũng hiểu rằng đấng nam nhi là phải lấy giang sơn làm trọng cũng hiểu rằng lỗi không phải do chúng ta mà là do cuộc chiến tranh phi nghĩa mà thành.
Mị Châu ngưng lời hai vợ chồng ôm nhau mà khóc. Thế nhưng sau đó nàng lại nói:
- Tuy thiếp tin chàng và tin tình yêu của của chàng thế nhưng sông với nhau là chuyện không thể. Thiếp đã mang tội danh với đất nước với Vua cha nên không còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa cũng không thể nào sống bên người đã lừa dối đất nước của mình được. Thứ lỗi cho thiếp không thể cùng chàng răng long đầu bạc trọn đạo vợ chồng. Thiếp mong rằng, sau khi trở về chàng hãy trở thành một vị Vua tốt và hãy quan tâm đến cuộc sống của bách tính trăm họ.
Nghe vậy, Trọng Thủy biết mình đã không thể thuyết phục được Mị Châu nữa. Cũng hiểu nàng không còn mặt mũi nào cùng hắn trở về bởi hắn và nàng đều đã sai, hắn không muốn ích kỉ với nàng nữa. Nói đoạn Mị Châu xin Long Vương cho người đưa Trọng Thủy lên trần gian. Kể từ đó, Trọng Thủy quyết không lấy vợ mà chung tình với người vợ quá cố của mình cũng giữ lời hứa trở thành một vị Vua anh minh, lỗi lạc.
Sau khi biết được người vợ thân yêu của mình đã phải chết bi thảm. Trọng Thủy vô cùng đâu khổ, dằn vặt và hối hận vì mình đã gây ra cái chết của Mị Châu. Suốt ngày, chàng thẫn thờ, ngẩn ngơ như người mất hồn. Rồi một hôm, chàng như thấy bóng dáng Mị Châu thấp thoáng trong làn nước giếng Loa Thành nên đã lao đầu xuống giếng mà chết.
Giếng Loa Thành nổi tiếng là sâu nên Trọng Thủy rơi mãi mà không chạm đáy. Khi rơi xuống, Trọng Thủy đã bị va đầu vào đá, chảy nhiều máu và bất tỉnh, không còn biết gì nữa. Khi Trọng Thủy tỉnh dậy, chàng thấy mình đang ở một nơi rất lạ. Chàng con đang ngồi băn khoăn không hiểu chuyện gì xảy ra thì thấy có một con cá chép vàng to đi thẳng bằng đuôi, hai vây của nó cầm giáo trông rất kì lạ. Con cá tiến lại gần và cất tiếng nói:
- Thưa! Long Vương chúng tôi thấy xác ngài trôi dạt đến tận ngoài biển Đông này, đã thương tình vẩy nước thần cho ngài sống lại. Nay ngài khỏe lại, Long Vương có lời mời ngài đến gặp mặt.
Trọng Thủy đáp ngay:
- Ổ! Ra là vậy! Ta đang băn khoăn không biết mình đang ở đâu. Được rồi, ngươi hãy dẫn ta đến diện kiến Long Vương.
Thế là cá chép vàng dẫn chàng đi đến chỗ Long Vương. Trước mặt chàng là một thế giới rộng lớn, xung quanh là nước với những loại tảo biển, san hô và các loại sinh vật tuyệt đẹp nơi biển cả, mà chàng chưa bao giờ được thấy. Có những đàn cá nối đuôi nhau, vui đùa nhảy múa…Đến diện kiến Long Vương, Trọng Thủy cám ơn Long Vương về ơn cứu mạng. Chàng cũng bày tỏ nỗi lòng mình và thỉnh cầu được gặp Mị Châu. Thấu hiểu được nổi lòng của Trọng Thủy, Long Vương khéo léo sắp xếp cho chàng gặp Mị Châu. Vậy là họ đã được gặp nhau. Trọng Thủy chạy lại nắm tay Mị Châu. Nàng rất dỗi bất ngờ khi thấy Trọng Thủy đến tìm gặp mình. Tim nàng thổn thức. Đứng trước mặt Trọng Thủy , Mị Châu rất muốn được ôm lấy chàng. Nhưng rồi, nàng cố nén lòng, bình thản gạt tay Trọng Thủy ra:
- Người kia! Người đã xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ giúp Triệu Đà thôn tính nước Âu Lạc, sao không ở trên đó hưởng cuộc sống vinh hoa phú quý mà lại xuống tìm gặp ta làm gì
Từng câu, từng chữ trong lời nói đanh thép của Mị Châu như từng vết dao cứa vào lòng Trọng Thủy khiến trái tim chàng đau nhói. Đau khổ, chàng cất tiếng:
- Ôi Mị Châu yêu dấu! Sao nàng lại có thể phủ phàng đến thế. Ta biết ta sai, ta rất hối hận và dằn vặt bản thân mình. Nhưng xin nàng hãy hiểu cho tình cảm của ta đối với nàng, xin nàng hãy tha thứ cho ta.
==>> Xem thêm: Hãy tưởng tượng một kết thúc khác cho truyện Mị Châu - Trọng Thủy.
Mị Châu đang rất khổ tâm, con tim nàng như bị giằng xé. Nàng rất muốn tha thứ cho Trọng Thủy, nhưng nàng lại nhớ đến tội bất trung với nước, bất hiếu với cha mà mình đã gây ra, Mị Châu cất tiếng hỏi:
- Cớ sao chàng lại nhẫn tâm lừa dối ta khiến ta đau khổ? Ta thật ngây dại, vì tình yêu mà nghe theo mọi sự sắp đặt của chàng.
Trọng Thủy đau khổ, xót xa, ân hận:
- Nàng ơi, mong nàng hiểu cho ta, ta không thể nào làm khác được. Ta không dám chống lại mệnh lệnh của vua cha. Quả thật, lúc đầu ta rắp tâm lừa dối cha con nàng, nhưng sau một thời gian chung sống với nhau, ta đã thật sự yêu nàng – một cô gái hồn nhiên, ngây thơ, trong sáng. Làm sao ta có thể quên được nàng, vợ chồng một ngày nên tình, nên nghĩa. Lúc ta nhận ra sự tàn bạo , nghiệt ngã của chiến tranh phi nghĩa, thì đã quá muộn rồi. vì mù quán tuân theo lệnh của vua cha mà ta đã trở thành tội đồ, kẻ phản bội đáng bị người đời lên án, ta còn phải trả giá bằng chính hạnh phúc của mình. Mị Châu ơi! Lần nữa ta cầu xin sự rộng lòng tha thứ của nàng.
Mọi vật xung quanh tĩnh lặng như đang đồng cảm thương xót cho số phận đôi vợ chồng trẻ này. Nước mắt Mị Châu vẫn lã chã tuôn rơi. Nàng vừa giận, vừa thương. Trọng Thủy – một nạn nhân khốn khổ của cuộc chiền tranh phi nghĩa tàn ác. Nhưng lí trí đang mách bảo nàng quyết không để “trái tim lầm chỗ để trên đầu” lần nữa, nàng dịu giọng:
- Thôi, chàng đừng nói nữa, dù sao cũng cám ơn tình cảm chân thành của chàng dành cho ta. Nhưng ra không thể tha thứ cho chàng – kể tội đồ của nước Âu Lạc. Ta không thể! Từ nay chàng đừng đến tìm gặp ta nước, ta không muốn !
Trái tim Trọng Thủy như đang ta vỡ thành nhiều mảnh. Chàng đau khổ muốn chết. Chàng khuẩn khoản cầu xin Mị Châu lần nữa:
- Mị Châu ơi! Xin nàng hãy tha thứ cho ta. Ta đã biết tội của mình rồi, đã ân hận lắm rồi. Dù ta phải chịu nhiều hình phạt, cực hình, đau khổ đến nhường nào nữa, cũng mong nàng tha thứ và mong được gặp nàng
Mị Châu nhất quyết cự tuyệt Trọng Thủy. Rồi cả Mị Châu và cung điện tự nhiên biến mất. Trọng Thủy còn lại trơ trọi một mình . Buồn rầu, khổ não, Trọng Thủy mong ước nước biển ngàn năm sẽ xóa sạch lỗi lầm của mình.
- Mị Châu, ta ao ước biết bao đến một lúc nào đó, ta và nàng sẽ gặp lại nhau, một nơi rất xa. Khi ấy không còn những cuộc chiến tranh giữa các dân tộc. Ta và nàng sẽ không còn kẻ Bắc người Nam nữa, và rồi tình yêu sẽ trở lại giữa hai ta.
Vừa dứt lời, Trọng Thủy hóa thành một bức tượng đá, vĩnh viễn nằm lại dưới đáy đại dương.
Theo lời giao ước trước lúc chia tay ,Trọng Thuỷ đã theo dấu lông ngỗng đến bờ biển.Chàng vô cùng ngạc nhiên, đau khổ khi thấy xác Mị Châu bên vũng máu.Trọng Thuỷ mang Mị Châu về an táng ở Loa Thành và từ đấy chàng luôn cảm thấy ân hận, dằn vặt, thương nhớ vợ. Mấy hôm sau, khi soi mình xuống giếng, chàng tưởng chừng như hình bóng Mị Châu đang thấp thoáng trên mặt nước nên cũng lao đầu xuống mà chết. Nhưng lạ thay khi tỉnh lại, Trọng Thuỷ thấy một lối đi dài, chàng mạnh dạn bước qua lối đó và thấy bên kia là một thế giới rộng lớn: chung quanh toàn nước và những sinh vật tuyệt đẹp.
Kể từ ngày Mị Châu bị vua cha là An Dương Vương chém đầu, không đêm nào Trọng Thủy không nhớ về người vợ cũ. Mỗi lần soi mình xuống giếng, chàng lại thấy bóng dáng Mị Châu. Quá đau khổ, quá ân hận, Trọng Thủy đã lao đầu xuống giếng tự vẫn. Không ngờ, chàng được xuống Thủy Cung. Ông Trời đã cho họ cơ hội làm lại từ đầu chăng?
Thủy Cung nằm giữa đại dương bao la, rộng lớn. Nổi bật nhất là cung điện Long Vương nguy nga, tráng lệ, phản chiếu bảy sắc cầu vồng. Trọng Thủy nghe đâu đây tiếng hát du dương của nàng tiên cá ngân nga khắp không gian.
Đang ngẩn ngơ ngắm cảnh và tìm đường vào cung điện của Long Vương thì bất chợt, chàng thấy đoàn người tiền hô hậu ủng với kiệu, võng lọng cờ quạt đang tiến tới gần. Trọng Thủy thấy vậy liền vội vàng ẩn mình vào đám rêu, nhường đường cho kiệu hoa. Nhìn vào trong kiệu, chàng nhìn thấy một nàng công chúa dung nhan mĩ miều với khuôn mặt đượm buồn. Đặc biệt, trên vương miện có những viên ngọc trai óng ánh. Định thần, Trọng Thủy nhận ra Mị Châu, chàng vội vã đi theo đám rước kiệu để đến cung điện Mị Châu đang ở và xin được vào để diện kiến, gặp mặt.
Trọng Thủy gặp lại Mị Châu vui mừng khôn xiết, bao nhiêu nhớ thương, ân hận, tiếc nuối vỡ òa ra. Chàng định ôm chầm lấy Mị Châu nhưng nàng thụt lùi. Trong lòng nàng vẫn còn yêu Trọng Thủy nhiều lắm nhưng mỗi khi nhớ lại chuyện xưa cũ, nàng lại giận hờn vì bị chồng phản bội. Nàng bèn ngồi xuống, cất lời oán trách:
- Tại sao chàng lại dám tới đây? Tại sao chàng lại lợi dụng sự cả tin, ngây thơ để lừa thiếp? Tại sao chàng lại giả vờ yêu thiếp để thiếp rắc lông ngỗng cho chàng truy sát phụ vương và thiếp đến tận cùng? Ai, ai là người đã gây ra kết cục bi thảm cho nước Âu Lạc? Là ai, chàng nói đi?
==>>Xem thêm: Cuộc gặp gỡ của Mị Châu Trọng Thủy dưới Thủy Cung
Mị Châu đau một thì Trong Thủy đau tới mười. Chàng chỉ biết gục đầu im lặng, lòng chàng trào lên một nỗi ân hận, day dứt khôn nguôi. Một đằng là cha, một đằng là vợ, một đằng là chữ hiếu, một đằng là chữ tình. Mãi lúc sau, chàng mới cất nên lời:
- Ta rất ân hận, mong nàng hiểu cho lòng ta, ta biết làm thế nào giữa vận mệnh quốc gia và tình nghĩa vợ chồng. Ta biết, ta kẻ là kẻ phản bội, đáng bị trừng phạt. Nhưng nàng biết không. bấy lâu nay ta vẫn không thể quên được nàng, quên được những kỉ niệm thời mặn nồng của đôi ta. Mỗi khi nhớ lại những lỗi lầm mà ta đã làm với cha nàng, với nước Âu Lạc, ta hối hận khôn nguôi.Ta mong nàng hãy rộng lòng tha thứ cho ta. Chúng ta làm lại từ đầu nhé.
Mị Châu nghe vậy, suy nghĩ một hồi lâu: "Trọng Thủy đã ăn năn hối cải rồi, ta có nên tha thứ cho chàng không?". Tưởng chừng họ có thể bỏ đi quá khứ để làm lại từ đầu, nhưng không, Mị Châu lại nói với Trọng Thủy:
- Thiếp cũng mừng vì chàng đã nhận ra lỗi lầm, nhưng thiếp không thể đắc tội với vua cha, đất nước Âu Lạc một lần nữa. Tình ta chấm dứt từ đây. Xin vĩnh biệt."
Lời nói của Mị Châu nhưng hàng ngàn mũi tên đâm vào trái tim Trọng Thủy. Chàng đau khổ, nói:
- Mị Châu, nàng, sao nàng có thể nói những lời những lời độc ác, nhẫn tâm như vậy? Nàng đã quên những lần chúng ta hẹn nhau bên bờ sông, cùng thề non hẹn biển, nguyện sống chết có nhau hay sao? Cớ sao nàng lại đối xử với ta như người dưng? Bao nhiêu kỉ niệm của đôi ta, chẳng lẽ nàng đã quên hết rồi ư?"
Lòng Mị Châu đầy xúc động, nàng cố giấu những giọt nước mắt nhưng không thành. Nàng khóc, Trọng Thủy cũng khóc theo. Lấy tà áo lau nước mắt, rồi bằng giọng nghẹn ngào, nức nở, Mị Châu nói: "Duyện phận đã an bài, thiếp và chàng không thể nối lại tình xưa. Mong chàng hãy đi cho." Nghe vậy nhưng Trọng Thủy vẫn không thể rời bước đi ngay. Chàng khóc, nước mắt như mưa, chàng tan thành bọt biển mang hình giọt lệ, loang ra khắp đại dương để Trọng Thủy mãi mãi soi ngắm Mị Châu song những cơn sóng biển khi đón nhận những bọt biển ấy dường như lại cất lên một bài ca về câu chuyện bi kịch của tình yêu bị lừa dối.
Tôi là Trọng Thủy, con vua Triệu Đà. Sau lần theo cha chinh phạt Âu Lạc, tôi đã gây một tội lỗi nghiêm trọng đối với người vợ hiền, ngây thơ trong sáng của tôi, ₫ó là Mị Châu. Mị Châu đã chết dưới lưỡi kiếm oan nghiệt của vua cha. Hồn nàng theo cha xuống biển rồi trở thành chị em với công chúa- con vua Thủy Tề. Để tạ tội với nàng tôi quyết sẽ xuống Long Cung 1 phen.
Như đã biết, tôi thì đã chết vì tự tử trong giếng Loa Thành giờ đây tôi không còn thể xác nữa mà chỉ là một vong linh nhỏ bé. Tôi sợ ánh sáng nên không thể đi gặp vợ vào ban ngày được, tôi quyết định khi đêm vừa sập đến, tôi sẽ lập tức đến với nàng ngay. Trời đã tối, những cái cây vô hồn, vô hại vào ban ngày ban đêm bỗng trở nên đáng sợ, âm u vô cùng. Rừng cây đen xì, những chiếc lá khẽ cựa vào nhau, hòa với tiếng gió than bỗng trở nên một âm thanh não ruột. Tôi nhờ vào rừng cây ấy mà tránh được con người. Đã hơn quá nửa đêm, lòng tôi giờ đã lạnh, tôi nửa muốn ở nửa muốn đi vì không biết Mị Châu có tha thứ cho mình, nhưng mặc cho thái độ lưỡng lự của tôi, gió vẫn vô tình đẩy linh hồn tôi đi xa ngút. Tuy xa nhưng tôi không mệt, tôi chẳng cần nghỉ ngơi một phút nào. Cuối cùng biển Đông đã dần hiện ra trước mặt tôi.
Tôi tiến lại gần, cảm thấy mình có chút gì đó hèn nhát vì đã từng lưỡng lự trên đường đi. Nhưng cuối cùng vì cái chết oan của Mị Châu và tình vợ chồng bao lâu gắn bó đã thôi thúc một linh hồn "tội đồ" nhưng tôi phải đến bên nàng ngay lập tức. Tôi bước xuống biển, biển lúc này lạnh. Tuy lạnh nhưng không cứa nổi hồn tôi, tôi bơi thẳng xuống đáy biển, thủy cung lộng lẫy đã hiện ra trước mắt. Tôi tiến lại nhưng chẳng may một cọng rêu xanh đáng ghét lại giữ lấy chân tôi. Lạ nhỉ? Tôi là linh hồn cơ mà, làm sao cọng rêu có thể giữ được chân của một linh hồn? Tôi nghĩ và cho rằng đây chắc là cọng rêu thần, một cọng rêu có ý nghĩa như một sợi tơ hồng giữ cho tôi và Mị Châu gặp lại.
Quả thật chỉ một loáng sau cửa thủy cung dần hé mở, Mị Châu bước ra, vẫn khuôn mặt ấy, vẫn mái tóc ấy, nhưng nụ cười trên môi nàng đã tắt. Mị Châu ra ngoài để thu hoạch rong biển, nàng tiến lại gần cọng rêu đã cuốn chân tôi, nàng thảng thốt, kêu lên:
- Trọng...Thủy...là chàng?
Nước mắt nàng tuôn ra hóa thành châu khi nó hòa với vị mặn của biển Đông, nàng ôm lấy tôi. Tôi lắp bắp:
- Nàng... nàng tha thứ cho ta nhé?
Mị Châu sẽ lắc đầu, nhìn tôi một cái rồi nàng lẻn đưa mắt qua sang trái. Lúc này mắt nàng đã nhoè hơn trước, nàng nói:
- Vì cớ sao chàng đối xử với thiếp như thế. Tình thiếp trao chàng là nguyện một lòng, nhưng chàng lại vì chữ hiếu mà phụ thiếp. Nếu bây giờ thiếp chấp nhận cùng chàng trọn nghĩa chồng vợ thì chẳng phải thiếp là kẻ bất hiếu, bất nghĩa hay sao?
Tôi đau đớn nhưng biết làm sao, lỗi sai cho tôi gây ra, kết cục bi thảm này phải do tôi gánh lấy. Quả thật chẳng lẽ một câu "xin lỗi" của tôi có thể khiến lòng nàng vơi đi?
Trước quyết định đó của nàng Mị Châu, tôi đành buông một lời từ biệt:
- Xin lỗi nàng Mị Châu, lúc trước ta vì chữ hiếu mà đã phụ nàng nhưng sau khi thấy xác ngọc của nàng qua chiếc áo lông ngỗng, ta đã nhận ra, ta rất yêu nàng. Nay nàng đã nói vậy, ta đành phải quay về Diêm Phủ để hóa thành kiếp súc sanh hòng chuộc lại tội lỗi.
Mị Châu không nói không rằng nhưng khẽ thấy đôi mắt đượm sầu của nàng, tôi biết nàng đang phân vân và khó xử lắm. Nàng quay người sang hướng mặt trời mọc, những tia nắng đầu tiên xuất hiện, nó tô hồng cả một Long Cung sâu thẳm. Nàng quay phắt người lại nói vội vàng:
- Chàng nên đi mau! Nhưng đã muộn, ông mặt trời đã lên cao hơn, bình minh đã chớm nở; trên mặt biển những chiếc tàu, thuyền đánh cá của ngư phủ đang lênh đênh trên sóng. Từ dưới nhìn lên, những chiếc tàu to lớn, hùng vĩ bỗng trở nên nhỏ xíu, chậm chạp như một chiếc lọ nhỏ ai vứt trên sông. Tôi dần dần tan biến...
Ánh nắng chan hòa của mặt trời đã xuyên qua người tôi. Đau đớn và rạn nức chính là cảm giác lúc này. Có lẽ trời cao cũng không thể thứ tha cho một linh hồn lạc lõng như tôi. Tôi tan vỡ trong vòng tay của Mị Châu riêng nàng vẫn được bảo vệ bởi viên thuốc thần của vua Thủy Tề.
Linh hồn tôi không còn nguyên vẹn nữa và cho đến phút cuối tôi vẫn chưa được nghe hai tiếng "tha thứ" từ miệng nàng Mỵ Châu...