Bài văn kể về 1 lần mắc lỗi lớp 6: Bị điểm kém làm em nhớ mãi

Đề 2: Kể về 1 lần em mắc lỗi (bỏ học, nói dối, không làm bài,…)

Bài làm: 

Ai trong đời chắc hẳn cũng có một lần mắc lỗi. Tôi cũng vậy, tôi đã mắc phải lỗi lầm đó chính là không học bài bị điểm kém mà giờ đây mỗi khi nhớ lại bản thân tôi đều cảm thấy xấu hổ không thôi.

Tôi vốn là học sinh giỏi trong lớp. Bài kiểm tra nào tôi  cũng đạt điểm 9, điểm 10. Mỗi lần cô yêu cầu xướng điểm, em trả lời rất rành rọt trước sự thán phục của bạn bè trong lớp. Lần đó tôi còn nhớ rất rõ, đó là ngày bộ phim yêu thích của tôi công chiếu. Tôi rất muốn xem bộ phim đó nên đã xin mẹ cho đi xem. Nhưng mẹ tôi chỉ đồng ý nếu tôi hoàn thành xong hết bài tập và học bài đầy đủ. Nhìn ngoài trời tối dần trong khi đống bài tập chất đống, tôi không ngần ngại nói: “ Hôm nay con không có bài mẹ ạ”. Nhìn tôi, mẹ nhíu mày suy nghĩ và cuối cùng cũng đồng ý với tôi. Bộ phim hôm đó hay ngoài mong đợi của tôi. Tối hôm đó khi về đến nhà, vào phòng, nhìn thấy sách vở của ngày hôm nay vẫn còn y nguyên trong cặp, tôi tặc lưỡi. Vừa sắp xếp sách vở ngày mai tôi vừa nghĩ: “ Tiết văn ngày mai chắc cô không gọi mình đâu vì tôi đã trả bài xuất sắc ở buổi học hôm trước”. Tôi lúc đó không hề biết rằng tôi của ngày mai sẽ hối hận bởi quyết định đó. 

Hôm sau, tôi trong niềm hưng phấn, hân hoan đến lớp mong được kể lại nội dung của bộ phim mà hôm qua tôi xem với các bạn. Chắc các cậu ấy ghen tị lắm. Lúc tôi đang hăng say kể nốt câu chuyện thì cô bước vào lớp. Cả lớp đứng lên chào cô. Cô nhẹ nhàng mở sách nhìn chúng tôi và nói:

- Hôm nay chúng ta sẽ làm bài kiểm tra 15 phút nhé các em.

Nghe đến đây, mặt tôi trắng bệch lo sợ. Đúng như điều tôi lo lắng, nội dung của bài kiểm tra này là nội dung của bài trước. Biết làm sao bây giờ? Mọi khi làm bài một tiết, cô thường báo trước. Còn hôm nay, sao lại thế này? Đây đó trong lớp nổi lên tiếng xì xào thắc mắc của một số bạn. Tôi ngơ ngác nhìn quanh một lượt. Châu ngồi cạnh huých cùi tay vào sườn, nhắc nhở: Kìa, chép đề đi chứ! Tôi có cảm giác là tiết kiểm tra như kéo dài vô tận. Tôi loay hoay viết rồi lại xóa. Vì mất bình tĩnh nên đầu óc cứ rối tinh lên. Thời gian đã hết, tôi nộp bài mà lòng cứ thắc thỏm, lo âu. 

Tuần sau, cô giáo trả bài. Như mọi lần, tôi nhận bài từ tay thầy để phát cho các bạn. Liếc qua bài mình, thấy bị điểm 3, tim tôi thắt lại. Em không để cho ai kịp nhìn thấy và cố giữ nét mặt thản nhiên, vẻ mặt ấy che giấu bao nhiêu bối rối trong lòng. Thật là chuyện chưa từng có. Ăn nói làm sao với cô, với bạn, với bố mẹ bây giờ? Sau khi phát bài, cô nghiêm giọng nhắc nhở chúng tôi và rồi chuyện gì đến cũng đến:

- Phương, em giải thích cho cô về bài kiểm tra bị điểm thấp của em.

Tôi giật mình xấu hổ. Tôi cúi gằm mặt xuống không dám đối diện với ánh mắt cô. Tôi xấu hổ với cô, với bạn bè. Nếu mẹ tôi biết tôi nói dối và bị điểm kém như thế này, mẹ tôi sẽ thất vọng vì tôi lắm. Tôi lí nhí xấu hổ nói với cô:

- Em xin lỗi cô, em sẽ cố gắng gỡ điểm vào lần sau ạ.

Thời gian đã đẩy lùi mọi chuyện vào dĩ vãng nhưng mỗi lần nhớ lại tôi lại thấy xấu hổ với bản thân mình. Ánh mắt cô nhìn tôi hôm đó, tôi chẳng thể nào quên. Tôi tự hứa không bao giờ ân mắc lỗi lầm đó nữa.

Tìm kiếm google:

Xem thêm các môn học

Bài văn mẫu 6


Đia chỉ: Tòa nhà TH Office, 90 Khuất Duy Tiến, Thanh Xuân, Hà Nội
Điện thoại hỗ trợ: Fidutech - click vào đây
Chúng tôi trên Yotube
Cùng hệ thống: baivan.net - Kenhgiaovien.com - tech12h.com