Bài văn mẫu lớp 8: Kể về một việc khiến em day dứt, hối hận đến tận bây giờ.

Đề bài: Kể về một việc khiến em day dứt, hối hận đến tận bây giờ

Bài làm

Trong hộp đựng ký ức của của chúng ta không chỉ có những kỉ niệm vui vẻ hạnh phúc mà còn có cả những kỉ niệm buồn, gắn liền với những niềm nuối tiếc và hối hận. Hộp đựng ký ức của tôi cũng như vậy. Nó chứa đựng một sự việc mà đến tận bây giờ tôi vẫn còn day dứt, hối hận.

Ngược dòng thời gian để quay trở lại thời điểm 2 năm về trước, khi tôi vừa bước chân vào mái trường trung học cơ sở, trở thành học sinh lớp 6. Tôi đã vô tình làm tổn thương một người bạn trong lớp học của tôi. Ngày ấy, tôi được bố mẹ chiều chuộng nên lúc nào trong cặp cũng mang theo nhiều tiền tiết kiệm lẫn tiền tiêu vặt. Mọi chuyện vẫn bình thường cho đến một hôm, như thường lệ đến giờ ra chơi tôi sẽ cùng mấy người bạn đến căng tin để mua đồ ăn vặt. Nhưng tôi tìm mãi mà không thấy tiền đâu. Cái ví màu hồng cùng tiền của tôi dường như biến mất. Tôi vừa lo lắng vừa tức giận lật tung mọi thứ trong ngăn bàn và trong cặp sách. Tìm mãi tìm mãi đến khi các bạn cũng xúm vào tìm giúp mà không thấy.

Tôi nhìn xung quanh, kiềm chế tâm trạng và cất giọng hỏi to các bạn trong lớp:

- Có ai nhìn thấy ví tiền của tớ không?

Mọi người đều nhìn sang, tỏ vẻ khó hiểu. Rồi cũng có người nhanh chóng nhận ra vấn đề, đa số đều trả lời không và khuyên tôi nên tìm kĩ lại. Nhưng có ai đó đã la lên:

- Hỏi thử Hải Yến xem. Giờ thể dục ban nãy cậu ý bị đau bụng nên ở trong lớp một mình, có khi cậu ấy nhìn thấy đấy.

Hải Yến - cô bạn trầm tính lập dị nhất lớp, lầm lì chẳng mấy khi nói chuyện với ai. Yến cũng là người ngồi cạnh tôi. Từ trước đó tôi đã không ưa Yến vì thái độ của cô nàng và một vài lần tranh cãi chuyện trực nhật. Tôi dường như ngay lập tức kết tội cho Yến, cậu ta là người nhìn thấy tôi lấy ví ra vào nhiều nhất. Hơn nữa, nếu đau bụng không xuống phòng y tế mà ở trong lớp để làm gì.

Suy đoán cá nhân và xích mích từ trước khiến tôi không giữ được bình tĩnh. Tôi vội đến gặp cô giáo chủ nhiệm ngay để mách tội Yến, tôi đã các bạn bảo Yến là người duy nhất ở trong lớp một mình suốt giờ thể dục, sau đó ví tiền của tôi mới bị mất. Cô nghe xong nửa tin nửa ngờ, trấn an tôi và hứa sẽ giải quyết mọi chuyện sớm nhất có thể. Tôi kìm nén sự giận dữ cô bạn cùng phòng và trở về lớp thậm chí còn chờ mong cậu ta bị phạt thật nặng. Bạn học với nhau mà xấu tính như vậy.

Giờ học hôm ấy, Yến không trở về lớp làm tôi càng chắc chắn suy nghĩ của mình và ghét cô bạn ra mặt hơn. Tôi đem chuyện này kể cho mấy người bạn cùng lớp, ai cũng tỏ thái độ bất bình với Yến. Tôi cảm thấy thật đáng đời, ai kêu cậu ta xấu tính như vậy.

Nhưng đáp lại sự mong chờ của tôi là chiếc ví hoàn toàn không thiếu thứ gì được trao tận tay tôi từ Yến. Lúc ấy, mọi người và cả tôi vẫn chìm trong suy nghĩ ích kỷ của mình về Yến. Có bạn còn buông lời kìa mai, công kích Yến. Khuôn mặt Yến khi đó chợt đỏ bừng và nước mắt long lanh. Bạn ấy không nói gì mà chạy vội ra ngoài. Tôi hơi ngạc nhiên và sững sờ, cảm thấy người nên khóc là tôi mới đúng, Yến đâu có oan gì đâu.

Cô chủ nhiệm bất ngờ gọi tôi gặp riêng và thông báo sự thật. Yến không phải người lấy ví của tôi nhưng vì mọi người đều nghi ngờ bạn ấy nên Yến đã chạy khắp nơi tìm ví tôi về. Thì ra tôi đãng trí để quên ví ở giỏ xe đạp. Đó là lí do suốt buổi học hôm ấy chúng tôi không nhìn thấy Yến. Còn giờ thể dục, Yến đến phòng giáo vụ hoàn thành nốt một số giấy tờ chuyển trường nên chúng tôi đã đổ oan cho bạn ấy.

Thì ra hôm nay đúng ra là ngày Yến đến chào tạm biệt chúng tôi để chuyển trường vào Đà Nẵng theo bố mẹ. Vậy mà chúng tôi đã hợp nhau làm gì với bạn ấy? Tôi chỉ biết cúi gằm mặt khi nghe cô nói, cảm giác áy náy, ân hận vô củng. 30 phút trước Yến đã lên máy bay, lời xin lỗi tôi cũng không có cơ hội nói với bạn ấy. Cô an ủi tôi nói không sao cô sẽ cho số điện thoại để tôi nhắn và dặn tôi nên suy nghĩ kĩ hơn đối với mọi việc, đừng áp đặt tình cảm quá nhiều.

Tôi trở về và soạn vội tin nhắn xin lỗi Yến, và hận được câu trả lời "Mình không sao. Tạm biệt các cậu" từ Yến. Tuy vậy tôi vẫn day dứt và hối hận vô cùng về hành động của mình. Sự việc ấy theo tôi đến nhiều năm sau, mỗi lần nhớ lại là một lần tự trách và ân hận. Tôi rất muốn nói với Yến rằng mình xin lỗi rất nhiều.

Tìm kiếm google:

Xem thêm các môn học

Bài văn mẫu 8


Copyright @2024 - Designed by baivan.net