Bài văn mẫu lớp 8: Một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi yêu thích - Bài mẫu 1

Đề bài: Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em yêu thích - Con chó

Bài làm

Không biết tự bao giờ, những loài động vật đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của con người, đặc biệt là những loài vật nuôi. Gắn bó với tuổi thơ tôi cũng có một con vật mà tôi vô cùng yêu thích, quý mến - chú chó Phốc.

Phốc thuộc giống chó lai béc-giê, là món quà mà ông ngoại tặng cho tôi khi tôi vừa tròn 5 tuổi. Ông ngoại tôi vốn là binh sĩ trong quân đội, Phốc là một trong nhiều chú chó nghiệp vụ được huấn luyện nhưng nó không may mắn, bị thương què một chân, ông xin được đem về nhà nuôi dưỡng. Và Phốc đến với gia đình của tôi như thế.

Tôi từng nhiều lần hỏi ông ngoại về cái tên Phốc lạ lùng của nó nhưng ông chỉ cười và bảo "Lâu ngày ở cùng nó, cháu sẽ hiểu ra thôi." Tôi nghe lời ông, để ý và bầu bạn cùng nó qua từng năm, từng tháng. Trong ký ức non nớt của tôi vẫn vẹn nguyên hình ảnh lần đầu tiên tôi gặp Phốc. Khi ấy, nó mới chỉ là một cậu nhóc 3 tuổi mà đã to gấp đôi con Bun vốn nổi tiếng to lớn nhà hàng xóm. Ông nội không ôm nổi nó chỉ nhẹ nhàng nhấc nó lên. Con Bun từ ngõ bên kia tò mò nhìn sang cũng hoảng hốt cụp đuôi trốn mất.

Vẻ ngoài to lớn nhưng Phốc rất dễ thương. Lông nó mềm mượt như nhung, sờ tay vào cảm giác mướt vô cùng. Bộ lông khi ấy vàng nhạt, trông xa cứ như một cục bông vàng, còn bây giờ lông nó đậm màu hơn chứng tỏ sự trưởng thành theo thời gian. Hai mắt Phốc rất đặc biệt, một mắt màu nâu sẫm, mắt kia lại màu xám đen, long lanh như hai viên bi. Tôi đã bị ấn tượng ngay từ khi nhìn thấy đôi mắt ấy. Chỉ duy nhất, chân phải của Phốc bị thương lúc nào cũng hơi co lại, không duỗi thẳng được cũng không chạy nhảy bình thường được, ông ngoại bảo thương tật đó sẽ theo nó suốt đời.

Ban đầu mọi người đều sợ nó vì nghe giống béc – giê rất dữ tợn và hung tàn, nhưng có lẽ bản tính Phốc sinh ra đã hiền lành nên nó rất ngoan, thường dùng đôi mắt long lanh và cái đuôi vẫy qua lại để bày tỏ ý muốn được gần gũi. Ngoại còn bảo nó dính người như vậy nên định sẵn không thể làm chó nghiệp vụ. Phốc dần thân thiết với tôi và trở thành người bạn thân của tôi. Có những lần bố mẹ đi vắng, Phốc chính là người canh gác cho gia đình tôi. Buổi tối có thể yên tâm ngủ một mình mà không cần lo lắng gì cả. Phốc thông minh và hiểu chuyện như con người vậy. Đối với những người quen biết, nó hiền lành, còn với người xa lạ, ánh mắt lập tức sắc bén hắn lên, chân tật cũng không ngăn được khí thế của nó.

Có một kỉ niệm mà tôi mãi mãi không bao giờ quên về Phốc. Đó là một buổi chiều khi tôi học lớp 3, tôi cùng ba chị cạnh nhà rủ nhau ra vườn hái táo. Tôi không cẩn thận bị trượt chân và ngã xuống cái ao vừa rộng vừa sâu cạnh vườn. Không biết bơi trong nhà lại không có người lớn, các chị đứng trên bờ hốt hoảng gọi tên tôi, còn tôi vừa ngụp lặn trong nước vừa sợ hãi vô cùng. Thế rồi, tôi chợt thấy bóng dáng Phốc bơi lại phía mình. Nó lao đi nhanh thoăn thoắt, chẳng mấy chốc đã đến chỗ tôi. Phốc há miệng ngậm chặt lấy áo tôi, rồi gắng sức lôi tôi vào bờ. Sự bất ngờ khi ấy thậm chí còn nhiều hơn sự sợ hãi. Đến khi gần tới bờ thì hai bác hàng xóm đang vội vã chạy đến, kéo tôi lên bờ. Đầu óc tôi ong ong khó chịu nhưng vẫn kịp nhìn thấy Phốc mệt lả, nằm phục xuống đất.

Sau đó, tôi bị ốm, Phốc cũng bị ốm theo. Bố bảo nó khỏe lắm nhưng bơi xa lại kéo theo tôi như vậy nó bị kiệt sức quá. Cả nhà tôi ai cũng biết ơn chú chó bị tật mà giỏi và trung thành, nếu nó không liều mình lao xuống, không biết chuyện gì đã xảy ra. Còn tôi vừa thấy biết ơn, cảm động vừa thương nó. Phốc thật sự là một vật nuôi tình cảm, đáng quý.

Chúng tôi gắn bó với nhau hơn từ kỉ niệm ấy, lúc nào ở nhà tôi cũng dành thời gian chơi đùa cùng Phốc, thân nhau như những người bạn. Tôi yêu quý Phốc và coi nó như thành viên trong gia đình. Phốc đã trở thành một phần quan trọng trong ký ức tuổi thơ tôi với những kỉ niệm mà tôi sẽ ghi nhớ suốt đời.

Tìm kiếm google:

Xem thêm các môn học

Bài văn mẫu 8


Copyright @2024 - Designed by baivan.net