Bài văn mẫu lớp 8: Một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi yêu thích - Bài mẫu 2

Đề bài: Hãy kể về một kỉ niệm đáng nhớ đối với một con vật nuôi mà em yêu thích - Con mèo

Bài làm

"Meo meo meo rửa mặt như mèo, xấu xấu lắm chẳng được mẹ yêu. Khăn mặt đâu mà ngồi liếm láp, đau mắt rồi lại khóc meo meo..."

Mỗi lần giai điệu bài hát đó vang lên lòng tôi lại bồi hồi xao xuyến nhớ về Miu - chú mèo nhỏ dễ thương mà tôi vô cùng yêu thích. Miu giống như người bạn thân thiết của tôi. Chúng tôi đã có biết bao kỉ niệm với nhau, đặc biệt là kỉ niệm một đêm mưa hơn 3 năm về trước.

Miu là một cậu bé mèo lai với bộ lông trắng như tuyết và thân hình béo múp míp như một cục bông lớn lăn qua lăn lại. Nó béo đến nỗi hai cái chân ngắn tũn nhiều khi nhìn mãi cũng không thấy đâu. Béo là vậy nhưng thân hình cậu ta vô cùng chắc khỏe, chạy nhanh thoăn thoắt và nhảy qua nhảy lại các bờ tường không một chút khó khăn. Chính vì vậy, tụi mèo hàng xóm xung quanh chẳng dám khinh thường thân hình béo múp của chú.

Miu có hai đôi mắt to màu xanh ngọc, long lanh như hai viên bi ve, bộ ria mép trắng dài nên đánh hơi chuột rất siêu phàm. Cái mũi hồng hồng ươn ướt đáng yêu.

Miu về với gia đình tôi khi tôi vừa tròn 7 tuổi, lúc ấy chú chỉ là mèo con hơn 3 tháng tuổi, bé bé xinh xinh. Vậy mà thời gian trôi qua, chúng tôi cùng nhau khôn lớn, trưởng thành. Miu luôn kề cận bên tôi mỗi ngày, cùng tôi học bài và chạy nhảy, vui đùa.

Có 1 kỉ niệm mà đến tận bây giờ tôi vẫn nhớ mãi. Đó là một buổi chiều mưa to khi tôi học lớp 5. Trời bất ngờ đổ mưa tầm tã, cả lớp chúng tôi có rất nhiều bạn không mang áo mưa nên bảo nhau ở lại muộn một chút, nhân tiện họp làm báo tường 20 - 11 luôn. Cứ như vậy, chúng tôi báo cho bố mẹ rồi ngồi đến muộn muộn mới kéo nhau ra về. Tôi tung tăng đạp xe về để gặp Miu yêu quý của mình, chúng tôi đã quen buổi tối sẽ cùng ngồi bên hiên, tôi đọc truyện còn Miu thì lim dim dụi dụi bên chân.

Nhưng về đến nhà, chờ đón tôi không phải bé Miu trắng muốt như cục bông mà là tin Miu đi lạc rồi. Cả nhà tìm mãi không thấy nó đâu. Tôi hốt hoảng dựng vội xe đạp rồi lao đi tìm Miu khắp mọi nơi với cả nhà. Lòng thầm an ủi Miu quen thuộc đường xung quanh như vậy chắc không sao đâu. Chúng tôi tìm khắp vườn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Miu đâu. Khi tôi đã sắp bật khóc nức nở thì Miu trở về. Bộ lông trắng của nó loang lổ vết máu đỏ, ướt sũng nước mưa nhưng miệng vẫn ngập chặt hình nộm búp bê mà tôi thích nhất.

Tôi bật khóc ôm lấy Miu. Nó rên hừ hừ vì lạnh nhưng vẫn không quên dụi dụi lấy tay tôi, nhả con búp bê xuống trước mặt tôi. Sau đó, chị hàng xóm kể con chó Mực nhà chị tha con búp bê của tôi về, Miu lao sang đánh nhau với nó, hai đứa đều bị thương. Chị khen Miu thông minh và trung thành, dặn xử lý vết thương cho nó cẩn thận và xin lỗi vì con Mực hư hỏng nhà chị.

Ai nấy đều bất ngờ về hành động mang tính cách connngười đó của Miu, còn tôi thì vui mừng lẫn xót xa. Tôi vui mừng vì Miu thậm chí còn biết rõ tôi thích con búp bê như thế nào mà liều mình đi lấy về cho tôi, còn xót xa vì Miu bị thương nhiều quá. Trong khi nó hình như không hề để tâm vết thương, chỉ dùng ánh mắt chờ mong nhìn tôi ra vẻ mình đã dũng cảm bảo vệ bạn búp bê.

Sau lần đó Miu mất một thời gian để điều trị vết thương và nuôi lại bộ lông xinh đẹp của mình. Cậu ta lại tung tăng chạy nhảy như xưa, chỉ khác là mỗi lần nhìn thấy con Mực sẽ xù lông nhe răng làm Mực cúp đuôi chạy biến. Mọi người đều nói Mực đã sợ hãi sự dũng mãnh của Miu khi bảo vệ đồ vật cho cô chủ của nó rồi nên mới như vậy.

Miu càng trở nên thân thiết hơn trong cuộc sống của tôi. Nó không chỉ là một vật nuôi đáng yêu trong gia đình tôi nữa mà trở thành người bạn thực sự của tôi. Tôi rất yêu quý và trân trọng người bạn đặc biệt này.

Tìm kiếm google:

Xem thêm các môn học

Bài văn mẫu 8


Đia chỉ: Tòa nhà TH Office, 90 Khuất Duy Tiến, Thanh Xuân, Hà Nội
Điện thoại hỗ trợ: Fidutech - click vào đây
Chúng tôi trên Yotube
Cùng hệ thống: baivan.net - Kenhgiaovien.com - tech12h.com