[toc:ul]
Câu 1: Hãy xác định bố cục của bài văn theo trật tự diễn biến sau đây: a) Mở đầu, b) Tình cảm của Thoóc-tơn đôi với Bấc, c) Tinh cảm của Bấc đôi với chủ. Căn cứ vào độ dài ngắn của mỗi phần, xét xem ở đây, nhà văn chủ yếu muốn nói đến những biểu hiện tình cảm của phía nào.
Câu 2: Cách cư xử của Thoóc-tơn dối với Bấc có gì đặc biệt và biểu hiện ở những chi tiết nào? Tại sao trước khi diễn tả tình cảm của Bấc đối với chủ, nhà văn lại dành một đoạn để nói về tình cảm của Thoóc-tơn đối với Bấc?
Câu 3: Tình cảm của con chó Bấc đối với chủ biểu hiện qua những khía cạnh khác nhau ra sao? Nhận xét về năng lực quan sát của tác giả khi viết đoạn văn này
Câu 4: Chứng minh trí tưởng tượng tuyệt vời và lòng yêu thương loài vật của nhà văn khi ông đi sâu vào "tâm hồn" của con chó Bấc.
Câu 1: Đoạn trích có thể chia thành ba phần:
Đoạn 1: " từ đầu .... mới khơi dậy lên được": giới thiệu chung về tình yêu thương với con chó Bấc
Đoạn 2: " tiếp theo .... hầu như biết nói đấy" : Tinh cảm của Thoóc-tơn đối với Bấc
Đoạn 3: Còn lại : Tinh cảm của Bấc đối với chủ
Xét về phương diện dung lượng ấy, ta dã thấy nhà văn chủ yếu muốn nói đến tình cảm của Bấc đối với chủ trong bài văn này.
Câu 2: Cách cư xử của Thoóc-tơn dối với Bấc:
“Như thế chúng là con cái của anh vậy"
Trứớc khi diễn tả tình cảm của Bấc đối với chủ, nhà văn lại dành một đoạn để nói về tình cảm của Thoóc-tơn đối với Bấc vì:
Ông muốn thể hiện Thooc- tơn là một ông chủ tuyệt vời, coi trọng tình cảm ngay cả với con vật của mình
Thoóc-tơn thực sự chăm sóc Bấc như chăm sóc một người bạn.
Câu 3: Tình cảm của con chó Bấc đối với chủ biểu hiện qua khía cạnh: tình cảm.
Có lúc nó cũng sôi nổi cắn vờ Thoóc-tơn, nằm phục hàng giờ dưới chân anh.
Có những lúc nó nằm bên cạnh hoặc đằng sau mà dán mắt vào mỗi cử động nhỏ.
Ban đêm vùng dậy, nó trườn đến mép lầu đứng lắng nghe tiếng thở đều của chủ.
Có lúc, quá vui sướng, nó bật đứng thẳng lên, miệng như cười, mắt hùng hồn diễn cảm, họng rung lên những âm thanh kì lạ.
Nó không hề đòi hỏi gì ở chủ cả
Năng lực quan sát của tác giả khi viết đoạn văn này:
Tuy nhà văn không nhân cách hóa Bấc, không để nó nói tiếng người, nhưng ông như thấu hiểu sâu xa thế giới tâm hồn phong phú của Bấc.
Thể hiện khả năng quan sát tinh tế của tác giả.
Câu 4: Trí tưởng tượng tuyệt vời và lòng yêu thương loài vật của nhà văn khi ông đi sâu vào "tâm hồn" của con chó Bấc:
Tác giả không nhân hoá con chó Bấc mà miêu tả nó như nó vốn có. Qua lời của người kể chuyện, con chó Bấc dường như cũng biết suy nghĩ. Nó nghĩ, trước kia, nó chưa hề cảm thấy một tình thương yêu nào như vậy và nó "thấy không có gì vui sướng bằng cái ôm ghì mạnh mẽ ấy", "nó lại tưởng chừng như quả tim mình nhủy tung ra khỏi cơ thế",... Bấc không những chỉ biết vui mừng mà còn biết lo sợ: " Việc thay thầy đổi chủ xoành xoạch" làm nảy sinh trong lòng nó nỗi lo sợ, "nó sợ Thoóc-tơn cũng lại biến khỏi cuộc đời nó". Bấc còn nằm mơ nữa: "Ngay cả ban đêm, trong các giấc mơ nó cùng bị nỗi lo sợ này ám ảnh".
Câu 1: Bố cục bài gồm 3 phần: (1) giới thiệu chung về tình yêu thương với con chó Bấc ("từ đầu .... mới khơi dậy lên được"); (2) Tình cảm của Thoóc-tơn đối với Bấc (tiếp theo .... hầu như biết nói đấy); (3) Tình cảm của Bấc đối với chủ (Còn lại) => Căn cứ vào độ dài ngắn của mỗi phần ta dã thấy nhà văn chủ yếu muốn nói đến tình cảm của Bấc đối với chủ.
Câu 2: Thoóc-tơn đối xử với những con chó của anh, và đặc biệt đối với Bấc "như thế chúng là con cái của anh vậy". Trước khi diễn tả tình cảm của Bấc đối với chủ, nhà văn lại dành một đoạn để nói về tình cảm của Thoóc-tơn đối với Bấc là bởi vì ông muốn thể hiện Thooc- tơn là một ông chủ tuyệt vời, coi trọng tình cảm ngay cả với con vật của mình và chăm sóc một người bạn.
Câu 3: Tình cảm của con chó Bấc đối với chủ biểu hiện qua khía cạnh tình cảm. Có lúc nó cũng sôi nổi cắn vờ Thoóc-tơn, nằm phục hàng giờ dưới chân anh. . Có những lúc nó nằm bên cạnh hoặc đằng sau mà dán mắt vào mỗi cử động nhỏ. Có lúc, quá vui sướng, nó bật đứng thẳng lên, miệng như cười, mắt hùng hồn diễn cảm, họng rung lên những âm thanh kì lạ. Đặc biệt, nó không hề đòi hỏi gì ở chủ cả. => Tuy nhà văn không nhân cách hóa Bấc, không để nó nói tiếng người, nhưng ông như thấu hiểu sâu xa thế giới tâm hồn phong phú của Bấc.
Câu 4: Lân-đơn miêu tả con chó Bấc bằng trí tưởng tượng tuyệt vời của mình.
Chú chó có "tâm hồn" nhân hậu rất người
Con chó Bấc dường như cũng biết suy nghĩ
Bấc không những chỉ biết vui mừng mà còn biết lo sợ:
Bấc còn nằm mơ nữa: "Ngay cả ban đêm, trong các giấc mơ nó cùng bị nỗi lo sợ này ám ảnh"
=> Tác giả không nhân hoá con chó Bấc mà miêu tả nó như nó vốn có.
Câu 1: Đoạn trích có thể chia thành ba phần:
1. Giới thiệu chung về tình yêu thương với con chó Bấc => từ đầu .... mới khơi dậy lên được
2. Tình cảm của Thoóc-tơn đối với Bấc => tiếp theo .... hầu như biết nói đấy
3. Tình cảm của Bấc đối với chủ => Còn lại
Nhà văn chủ yếu muốn nói đến tình cảm của Bấc đối với chủ trong bài văn này nếu căn cứ vào độ dài ngắn của mỗi phần.
Câu 2: "như thế chúng là con cái của anh vậy" => đó là sự đối xử đặc biệt của Thoóc-tơn dành cho Bấc.
=> Vì ông muốn thể hiện Thooc- tơn là một ông chủ tuyệt vời, coi trọng tình cảm ngay cả với con vật của mình và chăm sóc Bấc như chăm sóc một người bạn nên trước khi diễn tả tình cảm của Bấc đối với chủ, nhà văn lại dành một đoạn để nói về tình cảm của Thoóc-tơn đối với Bấc.
Câu 3: Bấc có tình cảm đặc biệt đốì với “người chủ lí tưởng của mình”. Điều đó thể hiện qua:
Hành động => nằm phục hàng giờ dưới chân anh mà hau háu quan sát nét mặt, ánh mắt, nằm bên cạnh hoặc đằng sau mà dán mắt vào mỗi cử động nhỏ, trườn đến mép lầu đứng lắng nghe tiếng thở đều của chủ, đứng thẳng lên, miệng như cười.
Cảm xúc => vui sướng
Tuy nhà văn không nhân cách hóa Bấc, không để nó nói tiếng người, nhưng ông như thấu hiểu sâu xa thế giới tâm hồn phong phú của Bấc.
Câu 4: Trí tưởng tượng tuyệt vời và lòng yêu thương loài vật qua:
- Chú cho có "tâm hồn" giống người
Con chó Bấc dường như cũng biết suy nghĩ => biết vui biết mừng biết buồn, biết nằm mơ
=> tình yêu thương loài vật của tác giả