Bài làm
Nếu phải nói về quãng thời gian ở với bà, thì tôi sẽ nói đó là khoảng thời gian đầy những kỉ niệm, dù vui dù buồn thì những kí ức đó vẫn luôn theo tôi cho đến giờ. Tôi nhớ nhất lần đó, cái lần tôi ốm nặng, tôi nhớ rõ bà đã lo lắng cho tôi ra sao, chăm sóc tôi như thế nào và yêu thương tôi nhiều thật nhiều.
Ngày tôi còn nhỏ bố đi làm xa, mẹ lại luôn bận rộn, nên phần lớn thời gian tôi đều ở với bà. Bà luôn chăm sóc tôi từng li từng tí, bà hay nấu món thịt kho tàu mà tôi thích, bà thường mang về những trái cây mà tôi mong mỗi khi đi chợ về. Tôi cũng luôn thích những câu chuyện cổ tích bà kể, về Thạch Sanh, về Sọ Dừa, về Tấm, cô gái quàng khăn đỏ..
Mỗi lần tôi cảm ốm dù là nhẹ thôi nhưng bà đã lo lắng lắm rồi vậy mà lần đó tôi đã bị ốm thật nặng. Hôm đó, một ngày hè oi bức, tôi vẫn nô đùa cùng đám trẻ con trong xóm. Tôi chẳng mảy may bận tâm trời đang nắng chang chang như thế nào, cái nóng như thiêu như đốt vậy mà chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc vui của chúng tôi. Sau một hồi chạy nhảy dưới nắng, cuối cùng tôi đã thấy hơi chóng mặt. Nhưng tôi mặc kệ. Trẻ con mà, dù nóng dù mệt mà nghe có tiếng đứa nào ý ới là lại chạy ra nhập cuộc vui ngay. Chiều hôm đó tôi về nhà, vì sợ bà mắng nên tôi chẳng dám nói mình đau đầu vì chơi dưới nắng. Tôi cứ thế đi tắm. Tôi không biết được hậu quả của việc tôi làm khi đó. Ăn cơm tối xong tôi bắt đầu thấy mệt hơn, đầu đau và quay như chong chóng, bụng tôi đau và tôi bắt đầu nôn mửa, người tôi nóng ran. Bà tôi thấy thế vội bảo bố mẹ đưa tôi đi bệnh viện. Mọi người hoảng thực sự. Nhưng thật may mắn cho tôi, tôi được đi viện kịp thời, trước khi tình trạng tệ thêm, nhưng tôi sẽ phải ở lại bệnh viện để theo dõi.
Tỉnh lại sau một giấc ngủ mê man, người đầu tiên tôi thấy là bà. Không biết bà đã ngồi bên tôi bao lâu, tôi chỉ thấy bàn tay xương xương của bà đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của tôi. Bà lo lắng hỏi han tôi rồi lại vỗ về tôi. Bà bảo rằng nhỡ như tôi có làm sao bà chẳng biết làm như thế nào. Lần đầu tiên tôi thấy bà lo lắng đến như thế.
Những ngày tôi nằm viện bố mẹ cũng luôn bận rộn, chỉ luôn tranh thủ nghỉ trưa hoặc tối mới vào được với tôi nên cả ngày tôi đều ở với bà. Bà đút cho tôi ăn, bóp tay bóp chân vì sợ tôi nằm lâu mỏi người, bà còn kể cho tôi những câu chuyện cổ tích mà tôi thích. Lúc đó mỗi ngày tôi đều phải tiêm, ngày đó tôi còn nhỏ nên cũng chẳng nhớ rõ tại sao mình phải tiêm nhiều như thế. Mỗi lần đi tiêm về nhìn tôi đau bà lại xót xa, bà làm tôi vui bởi những câu chuyện nhỏ cho tôi quên đi cái đau. Đêm đến thỉnh thoảng tôi giật mình tỉnh giấc, mỗi lần đó bà lại choàng tỉnh vội hỏi tôi làm sao. Thấy tôi lắc đầu rồi nhẹ nhàng vào lại giấc ngủ bà mới yên tâm chợp mắt tiếp. Bà ở bên tôi, chăm sóc tôi giống như người mẹ thứ hai của tôi vậy.
Đến một hôm tôi mới thỏ thẻ cho bà biết về ngày hôm đó rằng tôi đã chơi ngoài trời nắng vì sợ bà mắng mà tôi không nói. Bà nghe rồi im lặng hồi lâu, tôi thấy trong mắt bà như có chút gì đó xót xa, bà từ tốn nói:
- Cháu ngốc ạ. Cháu đau ốm bà xót còn không hết làm sao bà mắng cháu được!
- Tôi nghe xong không hiểu sao thấy mắt cay cay, rồi tôi òa khóc, ôm chặt lấy bà. Bà nhẹ nhàng xoa đầu tôi, ôm tôi mà an ủi. Lúc đó tôi cảm thấy vòng tay bà thật ấm.
Sau này mỗi khi nhắc lại kỉ niệm lần đó, bà tôi lại đỏ hoe mắt, bà xót đứa cháu nhỏ mà bệnh nặng, bà xót xa khi ngày nào cũng thấy tôi phải tiêm. Và tôi biết bà thương tôi thật nhiều.