[toc:ul]
Đề 1: Tâm trạng của em sau khi để xảy ra một chuyện có lỗi đối với bạn
Trả lời:
- Mở bài: Giới thiệu câu chuyện
- Thân bài: Diễn biến câu chuyện:
- Thời gian, tình huống, câu chuyện?
- Các sự việc diễn ra
- Hậu quả gây ra đối với bạn
- Tâm trạng sau khi gây lỗi: ân hận, day dứt...
- Kết bài: Suy nghĩ của bản thân về câu chuyện đã xảy ra
Đề 2 :Kể lại buổi sinh hoạt lớp, ở đó em đã chứng minh Nam là người bạn tốt.
Trả lời:
- Mở bài: Giới thiệu buổi sinh hoạt lớp sẽ kể
- Thân bài: Kể lại diễn biến buổi sinh hoạt
- Không khí buổi sinh hoạt
- Nội dung sinh hoạt
- Cô giáo chủ nhiệm sơ kết hoạt động tuần qua, phổ biến kế hoạch tuần tới và kiện toàn lại tổ chức lớp, Nam được cô giáo cử làm lớp trưởng.
- Ý kiến phát biểu: có ý kiến cho rằng Nam không tốt :ích kỉ, trầm lặng...
- Ý kiến phát biểu của em về bạn Nam: dùng lí lẽ,dẫn chứng khẳng định, thuyết phục mọi người Nam là người tốt
- Thái độ và suy nghĩ của các bạn sau lời phát biểu của em
- Kết bài: Rút ra bài học về cách nhìn nhận, đánh giá một con người
Đề 3. Dựa vào nội dung phần đầu tác phẩm”Chuyện người con gái Nam Xương”...
Đề 3. Dựa vào nội dung phần đầu tác phẩm”Chuyện người con gái Nam Xương” (Từ đầu...nhưng việc trót đã qua rồi),hãy đóng vai Trương Sinh để kể lại câu chuyện và bày tỏ niềm ân hận
Trả lời:
- Mở bài: Trương Sinh tự giới thiệu về mình và tình huống xảy ra câu chuyện.
- Thân bài: Diễn biến sự việc:
- Trương Sinh đi lính
- Trương Sinh trở về.
- Nghe lời con trẻ nghi oan cho vợ => cái chết của vợ
- Sau khi hiểu ra nỗi oan của vợ: Tâm trạng đau đớn,dày vò, ân hận,day dứt.
- Kết bài: Bài học rút ra từ câu chuyện: về cách cư xử trong mối quan hệ vợ chồng
Bài tham khảo:
Tôi vốn là con nhà hào phú, đến tuổi trưởng thành, tôi xin mẹ mang trăm lạng vàng hỏi Vũ Nương về làm vợ. Nàng là con nhà nghèo khó nhưng xinh đẹp thùy mị nết na nhất vùng.
Năm ấy có giặc Chiêm xâm lấn bờ cõi nên tôi bị xung vào đội quân của triều đình đi dẹp giặc trong khi vợ lại mang thai sắp đến kỳ sinh nở.
Tôi đi khoảng mươi ngày thì Vũ Nương sinh con đặt tên là Đản. Mẹ tôi già yếu, lại vì lo lắng thương nhớ tôi, sinh ra ốm đau. Vũ Nương thay tôi chăm sóc chu đáo nhưng bà vẫn không qua khỏi. Nàng lo ma chay chu đáo.
Năm sau giặc tan, trở về nhà không còn mẹ, lòng tôi đau xót vô cùng. Bế con ra thăm mộ mẹ thằng bé quấy khóc, tôi phải dỗ dành. Một tối, tôi nghe con nói có người đàn ông đêm nào cũng đến.
Cơn ghen bừng bừng, tôi tức tối mắng chửi mặc cho Vũ Nương hết lời thanh minh.
Vũ Nương gieo mình xuống bến Hoàng Giang tự tử. Dù giận nàng, tôi vẫn tìm cách cứu thây nàng nhưng tìm khắp nơi không thấy.
Đên ấy, Đản chỉ vào cái bóng trên vách và bảo đó là bố nó. Tôi mới đau xót thấu hiểu nỗi oan của vợ, điều này làm tôi ân hận vô cùng.