[toc:ul]
Con người và thiên nhiên luôn cùng tồn tại. Chúng ta có thể thấy điều này trong các tác phẩm thơ. Nguyễn Du có viết như thế này: ''Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu/ Người buồn carh có vui đâu bao giờ''. Hay như Xuân Diệu thể hiện tình yêu của mình và phô trương cuộc sống trên khuôn mặt miêu tả thiên nhiên: ''của ong bướm này đây tuần tháng mật, của yến anh này đây khúc tình si". Phong cảnh thiên nhiên. Luôn có một điều gì đó ảnh hưởng đến cảm xúc và tâm trí của con người, ví dụ như khi chúng ta nhìn thấy bầu trời trong xanh, mát mẻ và thoáng đãng thì tâm hồn cũng thư thái, nhẹ nhàng. Khi trời mưa hoặc gió lạnh, chúng ta cảm thấy nhịp sống chậm lại. Ngắm mưa có thể khiến chúng ta liên tưởng đến những kỉ niệm, những kỉ niệm sâu sắc trong cuộc đời, nhớ về những điều hay những người mình yêu thương. Với mỗi lần thay đổi, cảm xúc và tâm trạng cũng thay đổi theo. Cảnh đẹp làm ta vui, cảnh buồn làm ta chậm lại. Đó là một liên kết tự nhiên, chặt chẽ.