[toc:ul]
Trả lời:
Buổi học cuối cùng kể lại buổi học bằng tiếng Pháp cuối cùng qua lời kể của cậu học trò Phrăng. Bởi ngày hôm sau, các học sinh vùng An-dát sẽ phải học bằng thứ tiếng của kẻ thù - tiếng Đức, họ không còn được học bằng tiếng mẹ đẻ. Buổi học diễn ra một cách trang trọng. Thầy Ha-men khác hẳn mọi lần: mặc lễ phục, chuẩn bị giấy viết rất đẹp và nhắc nhở nhẹ nhàng khi Phrăng đến muộn. Thầy đã cho học sinh tập viết tên quê hương An-dát, Lo-ren. Phrăng và cả lớp đã tập trung hết sức vào bài học. Đồng hồ nhà thờ điểm 12 tiếng, tiếng kèn của bọn lính Phổ vang lên. Thầy Ha-men dùng hết sức viết lên bảng bốn chữ "Nước Pháp muôn năm" và kết thúc buổi học trong nỗi xúc động tận cùng.
Trả lời:
- Chủ đề: Sự lưu luyến và tiếc nuối của những người vùng An-dát về buổi học tiếng Pháp cuối cùng.
- Thông điệp:
Trả lời:
- Điểm nhìn của Phrăng.
- Vì nó là câu chuyện được kể từ người trong cuộc, đồng thời là của một cậu bé.
Trả lời:
- Trang phục: trang trọng chỉ dùng trong những ngày đặc biệt khi có thanh tra hoặc phát thưởng.
- Thái độ với học sinh: dịu dàng, không giận dữ quát mắng; kiên nhẫn giảng bài, chuẩn bị bài học chu đáo.
- Những lời nói về việc học tiếng Pháp: Thầy yêu tiếng Pháp, coi nó là vũ khí, chìa khóa của chốn lao tù.
- Hành động khi buổi học kết thúc: xúc động mạnh, người tái nhợt, nghẹn ngào, không nói được hết câu, nhưng đã dồn sức để viết lên bảng dòng chữ thật to: "Nước Pháp muôn năm".
=> Thầy Ha-men là một thầy giáo yêu nghề, yêu tiếng mẹ đẻ và rất yêu nước .
Trả lời:
Tình yêu đất nước, dân tộc bắt đầu từ việc yêu những những thứ gần gũi, thân thuộc nhất như yêu chính ngôn ngữ dân tộc của mình. Bởi lẽ, ngôn ngữ dân tộc đại diện cho một quốc gia. Yêu ngôn ngữ dân tộc thể hiện niềm yêu nước sâu sắc.