Bài làm
Tết năm nay thật lạ, vì Tết đã trở nên trống vắng hơn trước. Mọi năm gia đình tôi cả ông bà, bố mẹ và con cháu cùng nhau sum vầy bên mâm cơm tất niên, trò chuyện, chúc tụng..Năm nay ông tôi đã đi xa, gia đình thiếu vắng đi một người. Ngày cuối năm mẹ dẫn tôi ra mộ ông để quét dọn và cũng là để mời ông về ăn Tết cùng gia đình, đó là lần đầu tiên tôi ra mộ ông ngoại.
Ngày cuối năm, ai ai cũng hối hả tất bật mau chóng hoàn thành hết công việc của năm cũ để kịp về quây quần đầm ấm bên gia đình. Từng cơn gió lạnh buốt thổi liên hồi, trời đã lạnh lại càng lạnh thêm, tôi co mình lại trong chiếc áo khoác. Nhưng nói thật tôi lại thích cái thời tiết như thế này, vì nó phân ra cái đối lập giữa thời tiết buốt giá ngoài kia và cái không khí ấm áp khi trở về nhà, khiến cho tôi như cảm thấy thêm gắn bó với gia đình mình.
Tay xách nặng trĩu những thứ nào hoa quả bánh trái nào hương, mẹ con tôi rảo bước nhanh trên con đường dẫn vào, dài và hẹp. Có rất nhiều người cũng như mẹ con tôi, đang tất bật tại nơi này mang chút ấm ấp của gia đình để an ủi những người thân nằm lại tại đây. Ở cái nơi phóng mắt ra xa cả trăm mét cũng chỉ thấy toàn mộ là mộ này, tôi đã nghĩ ông tôi hẳn là cô đơn lắm khi nằm đây. Ý nghĩ chợt thoáng qua đã gợn lên trong lòng tôi bao bồi hồi. Sau khi đi qua cả trăm ngôi mộ, cuối cùng tôi cũng tới nơi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy nơi ông tôi đã nằm suốt một năm qua.
Trước mặt tôi bây giờ là ngôi mộ ấy cùng với bức ảnh mà ở đó ông tôi đang nở một nụ cười thật hiền hậu. Một cảm giác khó tả đột nhiên dội lên trong tôi, đó là tôi phải chấp nhận sự thật rằng ông đã mãi mãi đi xa. Tất nhiên tôi rất rõ rằng ông tôi đã mất nhưng việc đứng trước mộ ông như thế này như bắt tôi phải nhìn thẳng vào sự thật một lần nữa vậy. Nó khiến tôi đau lòng.
Mẹ tôi bắt đầu tất bật dọn dẹp, tôi cũng phụ một tay. Tôi bày biện hoa quả, nhổ bớt cỏ xung quanh, quét lá cây khô đang rơi đầy. Rồi mẹ đưa tôi nén nhang đã đốt sẵn, tôi đón lấy, cúi đầu làm lễ như mẹ tôi. Mùi khói hương nghi ngút. Tôi tưởng tượng như ông đang thực sự đứng trước mặt tôi, tôi thì thầm những điều muốn nói với ông, rằng tôi đã nhớ ông như thế nào, rằng nếu ông có nghe được ông hãy cũng về với tôi để cùng đón cái ấm áp của mâm cơm tất niên bên gia đình.. Cắm nhẹ cây nhang, tôi vẫn thẫn thờ đứng đó hồi lâu. Tôi nhớ về những kỉ niệm của ông cháu tôi ngày trước, tôi nhớ ngày tôi học mẫu giáo ông luôn đón tôi sớm nhất lớp để về chơi với ông, ông hay hái rồi để dành những quả tươi ngon nhất ông hái được trong vườn cho tôi, tôi cũng nhớ cả lúc mới vừa học xong bảng chữ cái đã đòi lanh chanh đọc báo cho ông nghe, nhớ cả khi nhổ tóc bạc cho ông, nhớ khi bóp tay bóp chân ông, tôi cũng nhớ những lúc tôi không ngoan bị ông mắng, ông mắng là thế nhưng rồi lát lại kéo tôi vào lòng an ủi, vỗ về.. Tôi nhớ, nhớ nhiều lắm, những kỉ niệm của nhiều năm trước đây in rõ mồn một tưởng như mới xảy đến hôm qua. Nhưng rồi tất cả cũng chỉ mang tên kỉ niệm, không thể xảy đến ở hiện tại và tương lai, và cũng không thể viết tiếp thêm kỉ niệm. Một giọt nước mắt rơi xuống, nóng hổi, kéo tôi ra khỏi vùng kỉ niệm để trở về với thực tại. Nhưng rồi hai giọt, ba giọt,..tôi khóc, tôi thực sự nhớ ông..Mẹ tôi hóa vàng, những tro tiền giấy theo gió bay vào hư không..
Rồi mẹ vỗ về an ủi tôi, chờ đến khi tôi nín hẳn mẹ mới sắp xếp đồ để chuẩn bị rời đi. Quẹt nước mắt, lòng tôi vẫn bồi hồi. Lúc này người đi dọn dẹp mộ phần của người thân đã vơi hẳn, tôi cùng mẹ cúi chào ông lần cuối để quay về. Đi vài bước tôi lại quay lại, giống như tôi muốn nhìn nụ cười của ông nhiều thêm một chút vậy. Giờ đây, trong đất lạnh, ông tôi nằm đó, tôi chỉ muốn chạy lại ôm ông nhưng không thể, tôi chỉ có thể đến đây như thế này mong mang chút ấm áp của gia đình, cũng như ấm áp của mùa xuân sắp tới..
Có người đã từng nói: “Chúng ta lần đầu tiên hiểu cái chết khi nó chạm tay lên người chúng ta yêu thương”. Chúng ta có thể đau khổ, có thể tiếc nuối nhưng chúng ta vẫn sẽ phải mạnh mẽ đứng lên, vì người dù đã nằm xuống cũng vẫn mong ta hãy sống thật hạnh phúc. Tôi sẽ nhớ mãi những lời ông khi đó, sẽ cố gắng sống thật tốt và trở thành người ông có thể tự hào.